Đầu óc của Đường Tuế bỗng nhiên choáng váng.
Hai tay của cô đặt lên lồng ngực của Lục Cảnh Ngôn.
"Hôm nay em đâu có uống rượu, sao lại choáng thế này nhỉ?"
Giọng cô nhỏ nhẹ nũng nịu, khiến người ta mê muội.
Đường Tuế ngửa đầu lên để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trông cực kì xinh đẹp.
"Vậy anh giúp em nhé?"
Lục Cảnh Ngôn nghe câu hỏi của cô, không nhịn được mà cười hỏi lại.
"Sao cơ?"
Đường Tuế khó hiểu, trong đôi mắt to tròn ngập nước hiện rõ sự khó hiểu.
"Anh có thể giúp em hết choáng váng."
Lục Cảnh Ngôn vừa nói xong, cả người anh cũng đè xuống.
Cái miệng nhỏ nhắn của Đường Tuế nhanh chóng bị lấp kín.
Vừa đáng thương lại vừa bất lực.
Sau đó, tất cả âm thanh đều biến mất trong nụ hôn sâu của Lục Cảnh Ngôn.
...
Tháng mười hai âm lịch, gió lạnh thấu xương, tuyết lớn bay lả tả, thoáng chốc mặt đất đã bị bao phủ bởi một lớp tuyết dày trắng xóa.
Nàng xoa xoa cánh tay bị lạnh đến đông cứng của mình, miệng xuýt xoa, thực sự rất lạnh, bụng nàng lại còn rất đói.
Rất nhanh, Luân Hồi Kính đã truyền nội dung cốt truyện cho Đường Tuế.
Trong kịch bản này, nàng vẫn tên là Đường Tuế.
Cha nàng mở một trường tư thục, nhìn trúng tú tài tên Khương Vân Thần, bảo Đường Tuế gả cho hắn.
Vốn ba năm đẻ hai đứa, đây cũng coi như một mối hôn sự đẹp.
Nhưng mà, Đường Tuế không chịu được sự mài giũa của nhà chồng và sự nghèo khó của Khương Vân Thần.
Nàng bị người ta dụ dỗ, vơ vét hết tiền tài trong nhà, cũng không để ý đến con gái còn đang bệnh nặng, trực tiếp vứt bỏ chồng con để bỏ trốn theo trai.
Ai ngờ, sau khi bỏ trốn, cuộc sống của nàng trôi qua không tốt.
Tên kia phụ lòng nàng, tiêu hết tất cả tiền bạc của nàng, còn bán nàng đi.
Thời gian xoay chuyển, đợi đến khi nàng gặp lại Khương Vân Thần một lần nữa, hắn đã là người đứng trên cao.
Em trai em gái, cả con gái nàng đều biến thành trùm phản diện.
Lúc ấy nàng đã là một bà già ốm yếu, định lén trốn đi, nhưng vẫn bị phát hiện.
Bị trùm phản diễn Khương Vân Thần trực tiếp vung côn đánh chết.
Còn về kết cục của trùm phản diện, Luân Hồi Kính cũng cho Đường Tuế xem qua, cả nhà đều cực kì thảm.
Đường Tuế mở mắt ra, đang tính rời đi, thì nghe thấy từng tiếng bước chân truyền tới từ ngoài cửa.
????rờ ????m ????r????m h????yề???? ????rùm ++ ???? rUm????r????yệ????﹒???????? ++
Nàng nhíu mày, nhìn một vòng xung quanh, cuối cùng cũng tìm được một chỗ rồi ngồi xổm ở đó trốn.
Che giấu cơ thể mình đi.
Một giây sau, cửa của ngôi miếu hoang bị đẩy ra.
Một loạt tiếng bước chân "cộp", "cộp" đi vào.
Đường Tuế nhìn qua khe hở của mảnh vải rách trước mặt, thấy được bóng người mơ hồ.
Đây chính là tên bán hàng rong bỏ trốn cùng Đường Tuế, là người khẩu phật tâm xà, lúc nào cũng tự nhận mình là người kinh thành.
Nguyên chủ là người tự cao, ỷ vào mình có vài phần xinh đẹp, một lòng muốn thoát khỏi cảnh nghèo khó.
Lúc này có người nói với nàng như vậy, tất nhiên là cảm thấy vừa lòng thỏa ý, muốn làm người thành phố.
Đường Tuế nhìn thoáng qua, cặp lông mày lập tức nhướng lên.
Chậc, dáng dấp xấu cmn xí.
Làn da thì đen xì, đôi mắt híp lại, thứ duy nhất khiến người ta có thể nhìn thêm vài lần có lẽ là cơ thể cường tráng mạnh mẽ kia của hắn ta.
Có điều...!vậy cũng đâu đáng giá để bỏ trốn cùng.
"Ủa, người đâu?"
Ánh mắt của tên bán hàng rong lia một vòng quanh miếu, cũng không nhìn thấy Đường Tuế, sắc mặt lập tức xám xịt giống như đáy nồi.
"Đồ phụ nữ ti tiện kia, cũng dám cho ông đây leo cây."
Tên bán hàng rong mắng hai câu, đang chuẩn bị rời đi..