"
Đường Tuế vung tay, tiếp tục đi về trước, cảm thấy Thúy Nhi hơi dong dài.
Nước hồ long lanh, sương mù mờ ảo, nước hồ thấp thoáng bóng cây hoa mai, rực rỡ như viên đá quý dưới ánh mặt trời.
Ánh sáng vàng rực rỡ rải rác lên mặt hồ, từng làn sóng dập dờn theo gió, ánh kim lấp lóe.
Nàng nhìn thấy một nam nhân mặc áo choàng trắng, đưa lưng về phía nàng, nghiêng người trên một núi đá, quay mắt về phía mặt nước.
Không hiểu sao mà ở trong nhà lại gặp phải nam tử, xuất phát từ lễ tiết nên Đường Tuế lập tức rời đi.
Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Chu Triệt 90.
Vừa nghe thấy thế, Đường Tuế lập tức tỉnh táo lại.
Thúy Nhi, ngươi ra đằng trước canh chừng.
"
Đường Tuế nói một tiếng rồi tiếp tục đi về trước.
Thúy Nhi thấy vậy, cúi đầu bước trở lại, đứng cách đó không xa.
Càng đến gần, Đường Tuế càng có thể thấy rõ dáng người cao lớn lặng lẽ dưới bóng cây tuyết trắng.
Làn sương mờ thấm vào mặt hắn, tóc đen như mực xõa tung sau lưng, vạt áo trắng như tuyết bay bay theo làn gió.
Hoa mai phủ bóng in lên lưng hắn, hệt như một bức tranh thủy mặc.
Dưới ánh nắng, hắn hơi ngửa đầu, đường nét sườn mặt cực kỳ động lòng người.
Hắn cũng chú ý tới Đường Tuế, đôi con ngươi ảm đạm bất chợt nhiễm phải vài phần sắc màu lưu ly.
Băng sương tác cốt, thiên sinh thù sắc.
(Người đẹp trời sinh)
Trông hắn thật là đẹp mắt.
Đường Tuế thầm nghĩ.
Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, tới sờ mặt Chu Triệt một cái.
Đường Tuế:???
Lần trước trong tửu lầu, nàng đối xử với Chu Triệt như vậy.
Giờ đứng trước mặt hắn cũng có chút không tự nhiên rồi.
Chứ đừng nói đến việc muốn sờ mặt Chu Triệt.
Huồng hồ nàng còn biết cốt truyện, Chu Triệt chính là Lệ Vương điện hạ đó.
Với thân phận và địa vị của bọn họ, trên cơ bản không có khả năng tiếp xúc.
Về phần vì sao hôm nay Lệ Vương điện hạ lại xuất hiện ở hậu hoa viên nhà họ, là bởi vì muốn gặp Chúc Hoài Thư.
Mẫu thân hắn ta và mẫu thân của Lệ Vương điện hạ là biểu tỷ muội, quan hệ rất tốt.
Đường Tuế nghe thế, nhanh chóng tiến lên vài bước.
Sắp đến trước mặt Chu Triệt.
Mặt nước bốc lên hơi sương nhè nhẹ, một tay nam tử chống mặt, nửa ống tay áo to rộng ngâm vào trong nước hồ, theo sự dập dờn của hồ nước, ánh sáng vàng khẽ lưu động.
Chu Triệt thấy ánh mắt nàng nhìn mình, từ kinh diễm lúc ban đầu, vậy mà dần dần trở nên tham lam.
Nét mặt hắn càng thêm lạnh nhạt.
Có lẽ do hắn chợt trở nên lạnh lùng, Đường Tuế cũng cảm thấy không khí xung quanh lạnh lẽo hơn.
Ánh mặt trời vốn ấm áp rải rác trên người hắn vậy mà lại bốc ra hơi lạnh.
Toàn thân đều lộ ra sự lạnh lùng xa cách.
"Ngươi là ai?"
Trái tim Đường Tuế như con nai vàng ngơ ngác, nếu nàng không có lý do gì mà tiến lên sờ mặt Chu Triệt, chắc chắn là không được.
Nàng vẫn phải tìm cách trước đã.
Chu Triệt liếc xéo nàng một cái, đáy mắt không có chút ấm áp, thế nhưng khuôn mặt xinh đẹp trời xinh kia làm người ta không nỡ dời mắt đi.
Chu Triệt cũng không định để ý nàng.
"Có phải ngươi là nhị công tử Chúc gia, Chúc Hoài Thư không? Ta nghe tỷ tỷ ta nói, nhị công tử Chúc gia trông vô cùng anh tuấn, giờ đây được gặp, quả là thế thật!"
"! "
Tuy nghe vậy nhưng biểu tình trên mặt Chu Triệt vẫn không buông lỏng.
Dường như cũng không muốn giải thích với Đường Tuế rằng mình không phải Chúc Hoài Thư.
.