Lục Thời Minh vừa vào nhà: "...!"
Đèn trong phòng khách sáng trưng, TV đang bật, sự ồn ào khiến cho gương mặt Lục Thời Minh càng thêm âm u.
Anh tiện tay tháo mắt kính xuống, đôi mắt không còn mắt kính che đi sắc bén như chim ưng thu hết mọi thứ trong phòng khách vào đáy mắt.
Không một ai.
Chẳng lẽ Trương Thành lại làm chuyện ngu ngốc này?
Đường Tuế day day chân mày, cởi áo khoác, cởi cúc áo sơ mi đi về phía nhà vệ sinh...
"Cạch...!"
Cánh tay đang vươn ra của người đàn ông khựng lại giữa không trung, bỗng dưng nheo mắt.
Giây tiếp theo cánh cửa mở ra.
Dáng người mới gặp ban ngày xuất hiện trước mắt anh, khuôn mặt nhỏ ẩm ướt của cô gái bóng loáng như sứ, trắng nõn tinh tế, quyến rũ ướt át.
Đường Tuế vừa ngáp vừa bước ra ngoài, bắt chợt đụng phải một bức tường thịt. Đường Tuế kêu đau ngẩng đầu, đối diện với con ngươi lạnh như băng sương không có mắt kính che đậy.
Đối phương vô cảm nhìn cô, giống như đang nhìn vật chết.
Không khí đông cứng lại trong giây lát.
"Sao cô lại tới đây?"
"Anh về rồi à...!"
Hai giọng nói đồng loạt vang lên.
Khác biệt chính là, người phụ nữ mềm mại, người đàn ông lạnh nhạt. Uầy, dáng người được phết đấy!
Ánh mắt đánh giá của người phụ nữ quá mức thản nhiên, như có thể thiêu đốt.
Lục Thời Minh nhíu mày, kéo áo sơ mi lại.
Rồi lạnh lùng nói: "Cô lại đây với tôi!"
Bề ngoài thì Đường Tuế ngoan ngoãn đi theo, nhưng thực tế trong đầu đã phác họa ra dáng người hoàn mỹ cường tráng của người đàn ông.
Phòng khách.
Hai người ngồi mặt đối mặt.
Người đàn ông đã sửa sang lại áo sơ mi, chỉ là, giờ phút này, tóc trên trán rũ xuống, cổ áo xộc xệch, bớt nghiêm túc, thêm phần hoang dã so với nét lạnh lùng ban ngày.
Hormone bùng nổ!
Lục Thời Minh đan mười ngón tay vào nhau, quai hàm căng chặt.
"Cô không nên xuất hiện ở đây, tôi nói rồi, chúng là chỉ là quan hệ hợp tác."
Đường Tuế nghe vậy kinh ngạc: "Không phải chứ anh trai, không phải anh cho rằng tôi đến tìm anh để thực hiện nghĩa vụ vợ chồng đấy chứ?"
Cô nói thẳng thừng đến mức là người khác nghẹn lời.
Quả nhiên...
Đây là nguyên nhân Lục Thời Minh không gần nữ sắc: "Đổi vấn đề khác, cô vào bằng cách nào?"
"Trương Thành." Đường Tuế nói.
Được, ngày mai đuổi việc anh ta.
Lục Thời Minh đứng dậy: "Đứng lên, tôi đưa cô về."
"Không đời nào."
Đường Tuế quả quyết từ chối.
Cô lười nhác dựa vào sô pha, ý cười trên mặt tắt ngấm, đèn trần chiếu vào mắt cô, chiếu ra một tia sáng lung linh.
"Lục Thời Minh, tốt nhất là anh mau chóng quen với sự tồn tại của tôi đi, hay là anh muốn cho người khác biết, chúng ta kết hôn giả?"
Sắc mặt cô thay đổi thất thường, không ổn định, khiến người khác không thể đoán được.
"Nếu không muốn tôi ở trong nhà anh, vậy anh cũng có thể dọn đến sống cùng tôi, tôi sao cũng được."
Lục Thời Minh nhìn thấy sự khiêu khích của Đường Tuế, giây lát, anh chợt cười.
Anh bỗng dưng cúi người, lấy tư thái mạnh mẽ giam cầm người phụ nữ trong vòng tay mình.
Đáy mắt đen tối không rõ cảm xúc, bày ra vẻ sắp xé rách bề ngoài nhã nhặn, lộ ra thú tính.
Lục Thời Minh nói: "Ở lại đây, tốt nhất cô đừng hối hận."
Đường Tuế cong môi: "Thử xem xem...!"
Hơi thở cuốn lấy nhau là cử chỉ mập mờ nhất.
Mấy giây sau, bóng đen bao phủ Đường Tuế biến mất.
Khi trở về phòng ngủ dành cho khách, Đường Tuế sẵn tay đóng cửa lại..