Bà Khương bị đánh nghiêng trái nghiêng phải, miệng không thể nào kêu to lên được nữa, chỉ một lát sau, mặt đã bị đánh sưng lên.
Người nhà họ Khương thấy cảnh tượng này đều cảm thấy choáng váng.
Trực Lăng Lăng đứng ở chỗ xa xa, nửa câu cũng không dám hó hé.
Vẻ mặt Đường Tuế lạnh lùng, khoanh tay đứng đó, bình tĩnh nhìn hành động của ông Khương.
Ông Khương thấy bà Khương vẫn không lên tiếng, lúc này mới hừ lạnh một tiếng.
"Tiện phụ này, cũng dám giả bộ với ta, bảo bà đưa tiền thì bà đưa đi, nói nhiều như thế làm gì?"
Nói xong, ông Khương lại quát lớn.
"Tiền đâu, lấy ra đây cho ta.
"
Bà Khương sợ đến mức run rẩy trong lòng, vội vàng lục lọi trên người, rất nhanh đã lấy được bạc ra.
Đây là số bạc mà trước đó đã bán Khương Tiểu Muội đi, chỉ sợ đặt trong nhà sẽ bị mất, nên vẫn luôn mang theo người.
Vốn nghĩ là nó sẽ an toàn hơn.
Ai biết, cất trên người rồi mà vẫn không an toàn.
Đang êm đẹp tự nhiên mất mười lượng bạc, mà bản thân bà ta còn bị đánh một trận chết khiếp.
Bà Khương sờ mặt mình, ấp úng không nói nên lời.
"Đi thôi.
"
Đường Tuế không muốn nhìn thấy bọn họ nữa.
Bọn họ yêu tiền như mạng, bây giờ moi một chút tiền của bọn họ, đối với bọn họ mà nói, chuyện này còn đau hơn dao cắt.
Nghĩ vậy ít nhiều khiến nàng cảm thấy vui sướng.
Một nhà bà Khương người này dìu người kia, miệng xuýt xoa kêu đau, rất nhanh liền rời khỏi.
Trong nhà lập tức trở nên yên tĩnh.
Đường Tuế đưa một lượng bạc cho Hổ Tử nương.
"Tẩu tử, tẩu cầm số tiền này đi, ít nhiều cũng nhờ có tẩu giúp đỡ, nếu không hai đứa nhỏ ở nhà cũng không biết là bị dọa thành dáng vẻ gì.
"
Hổ Tử nương vội vã xua tay.
"Vợ Vân Thần, ngươi làm vậy không phải đánh vào mặt ta sao? Ta cũng không làm gì, ngươi cho ta một lượng bạc, thật là! "
Nói xong, Hổ Tử nương lập tức kéo Hổ Tử chạy đi.
Đường Tuế bất đắc dĩ chỉ có thể cất bạc đi.
Xem ra nếu có cơ hội sẽ mua thêm chút đồ ăn cho nhà họ.
Khương Vân Thần đóng cửa lại, vào bếp đun một chút nước nóng.
Đợi đến khi Khương Vân Thần bưng chậu nước ấm vào, hai đứa con đều đã ngủ.
"Rửa mặt cho bọn nhỏ chút đi.
"
Đường Tuế nhìn mặt mũi hai đứa bé, đều có nước mắt thì cảm thấy đau lòng không thôi.
Lúc này nàng vắt khô khăn mặt trong chậu nước, lau mặt cho hai đứa bé.
Đứa bé ngủ rất say, trong lúc lau mặt vẫn không hề tỉnh lại.
Lau mặt cho đứa nhỏ xong, Đường Tuế cũng giặt sạch khăn rồi rửa mặt mình.
Vì thật sự quá muộn rồi, thời gian cũng không còn nhiều nữa nên chưa được bao lâu Đường Tuế cũng ghé vào giường thiếp đi.
Đợi đến sáng hôm sau, mới sáng sớm mà bên ngoài đã truyền đến một trận nhao nhao.
Đường Tuế vội vàng gọi mấy đứa bé dậy, rửa mặt rồi ra ngoài xem, hóa ra là xe trâu chuyển nhà đã đến rồi.
Căn nhà này vốn đã quá cũ rồi, những thứ có thể mang đi cũng không nhiều.
Có nhiều đồ Đường Tuế định mua mới.
Cho nên chỉ tùy tiện thu dọn một chút rồi người một nhà lập tức đi ra ngoài.
Trước khi rời đi, Đường Tuế cầm chìa khóa nhà đi đến nhà Hổ Tử.
Người mở cửa là Hổ Tử nương.
"Tẩu tử, chúng ta sắp phải đi rồi, những đồ dùng trong nhà đều không cần nữa, nên tẩu đến xem xem, có gì dùng được thì cứ lấy mà dùng.
"
Nói xong, Đường Tuế lập tức nhét chìa khóa nhà vào tay Hổ Tử nương.
"Vậy sao được?"
Hổ Tử nương vội vàng lắc đầu từ chối: "Ta không nhận được, tuyệt đối không thể nhận.
".