Tay Tống Nghiên run lẩy bẩy trong không trung, ánh mắt đờ đẫn nhìn Tống Tinh Dã.
Đứa nhỏ này…
Dáng dấp đứa nhỏ này cực kì giống với anh cả bà, giống như đúc khuôn.
Tống Minh Trì đứng bên cạnh thấy thái độ Tống Nghiên như thế, sắc mặt lập tức thay đổi.
Anh ta chợt siết chặt tay, móng tay sắc nhọn đâm vào bàn tay, gây ra sự đau đớn.
Không giống như anh ta nghĩ chứ.
Không phải chứ.
Đứa con hoang này sao có thể?
Tống Minh Trì nhanh chóng đi tới đỡ lấy Tống Nghiên.
Trên mặt mang theo lo lắng, thấp giọng hỏi: “Cô nhỏ, cô sao vậy, anh ta là đầy tớ nhà Đường Tuế, loại người tép riu mà thôi.
”
Khi nói lời này Tống Minh Trì có chút sợ hãi.
Không phải là Tống Tinh Dã chứ.
Trong lòng anh ta thấp thỏm, ước gì mấy người Tống Tinh Dã nhanh chóng rời đi.
Nhưng!
Đường Tuế vừa nghe anh ta nói Tống Tinh Dã là đầy tớ, lông mày lập tức nhíu lại, trong đôi mắt lấp lánh lóe lên lửa giận.
“Tống Minh Trì, anh câm miệng cho tôi.
”
Đường Tuế chống hông, trừng mắt nhìn anh ta.
“Lần trước bị đánh chưa chừa đúng không?”
Đường Tuế nổi giận đùng đùng, nói xong thì lấy hộp quà trong tay Tống Tinh Dã nhét vào tay Tống Nghiên.
“Làm phiền cô Tống giúp tôi chuyển lời, tôi có việc nên rời đi trước.
”
Đường Tuế có chút buồn bực, nhìn thấy Tống Nghiên chợt như như hồn bay phách lạc thì thầm cảm thấy kỳ lạ.
Nhưng cô cũng không muốn tiếp tục tra cứu.
Càng không muốn ở lại nhà họ Tống thêm chút nào nữa.
Nghĩ vậy, cô tức giận đi tới trước mặt Tống Tinh Dã, nắm tay anh rời đi.
Tống Tinh Dã cụp mắt nhìn Đường Tuế đang tức muốn hộc máu.
Sự tàn bạo trên mặt Tống Tinh Dã lập tức biến mất, ngược lại mang theo vẻ dịu dàng.
Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Tống Tinh Dã giảm 10, tổng còn 46!
Ting!
Đường Tuế nghe thấy âm thanh này thì lập tức đứng yên.
Giá trị hắc hóa lại giảm mười.
Cô cũng không làm gì cả.
Trái tim Đường Tuế kích động, đập thình thịch.
Bàn tay nhỏ mềm mại cũng khẽ run theo.
Tống Tinh Dã cảm giác được sự run rẩy của cô, bàn tay thon dài bao trọn lấy tay cô.
“Chờ chút, hai người chờ một chút.
”
Tống Nghiên vẫn chưa hết kinh ngạc, lúc nhìn bọn họ rời đi thì cổ họng căng cứng.
Đường Tuế quay đầu lại, buồn bực nhìn Tống Nghiên, không hiểu vì sao bà còn kích động hơn cô.
“Hai người có thể đi vào trong với tôi không?”
Tống Nghiên thấy người đến người đi, cũng không thể kết luận được chuyện gì.
Nếu là thật thì tốt, nhưng nếu là giả thì sao.
Nhà họ Tống bọn họ không nỡ đánh mất người này.
Huống chi Tống Minh Trì còn đứng bên cạnh.
Dù sao cũng nuôi từ nhỏ, phải nể mặt anh ta một chút.
Đường Tuế không trả lời, chỉ ngẩng đầu nhìn Tống Tinh Dã bên cạnh.
“Anh có muốn vào không?”
Giọng nói dịu dàng, ngọt ngào hệt như kẹo bông gòn vậy.
“Không cần.
”
Tống Tinh Dã nhíu mày, có chút bực bội.
Đường Tuế vô cùng lễ phép từ chối, nắm tay Tống Tinh Dã rời đi.
“Này, hai người…”
Tống Nghiên tiến về phía trước vài bước, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm bóng lưng Tống Tinh Dã, vẻ mặt rối rắm.
“Cô nhỏ, cô sao vậy?”
Tống Minh Trì nhìn vẻ mặt này của Tống Nghiên, cảm giác nguy hiểm trong lòng càng thêm mãnh liệt.
.