Tại sao mày lại tranh với tao?
Mày chỉ là một đứa đê tiện, nếu không có nhà tao dưỡng dục, mày đã sớm chết rồi.
Tất cả mọi thứ, đều là do tao, mày dựa vào đâu mà lại đi tranh đồ với tao?
Mày xứng sao?
"Phi.
" Đường Thiển Thiển khinh một cái, vẻ mặt càng thêm lạnh lùng.
Tài xế Tiểu Lưu đang lái xe lén nhìn trong gương một cái, vừa vặn thấy được vẻ mặt này của Đường Thiển Thiển, bị dọa đến biến sắc.
Tiểu thư đây là! bị kích thích vô cùng lớn ở nhà họ Hoắc rồi.
Đúng, nhất định là như vậy.
! “Tôi oan đó! Cậu chủ!”!" Đường Tuế nhanh chóng giơ tay lên.
“Dù có ăn gan hùm mật gấu, tôi cũng không dám làm mấy trò thiêu thân đâu.
”
"Hừ.
" Đường Tuế bĩu môi, cúi người xuống, cánh tay mềm mại nhẹ nhàng chạm vào Hoắc Chi Châu một cái.
“Anh không tin có thể check camera mà!”
Nói xong liền đi không giải thích thêm bất cứ gì nữa?
Hoắc Chi Châu nhíu mày, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng lưng Đường Tuế.
Anh cảm thấy Đường Tuế đúng là ăn gan hùm mật gấu.
Không thì sao dám làm như thế.
Cho dù có nói xong thì anh còn chưa nói gì mà cô đã trực tiếp rời đi? Đây mà gọi là nhát gan à?
Đường Tuế đứng trong phòng bếp, bắt đầu chuẩn bị làm cơm trưa.
Luân Hồi Kính không nhịn được hỏi: Cô không sợ chọc giận Hoắc Chi Châu hả, giá trị hắc hóa bây giờ là 65 đó.
Đường Tuế hừ một tiếng: Không sợ đó! Chọc xong rồi dỗ là được, chỉ là việc nhỏ.
Luân Hồi Kính không nhịn được lườm: Từ khi nào mà Củ Cải Nhỏ trở nên ghê gớm vậy ta.
Đường Tuế không thèm để ý Luân Hồi Kính, tự mình ở trong phòng bếp cẩn thận nấu nướng mấy món ngon, cô cảm thấy vẻ mặt Hoắc Chi Châu cũng không đến nỗi nào.
Làm cho anh chút đồ ăn ngon chắc anh sẽ không trách móc nặng nề đâu.
Nói không chừng còn có thể làm giảm giá trị hắc hóa nữa.
!
Xe dần dần cách xa những tòa nhà cao tầng, tầm nhìn ngoài cửa sổ trở nên khoáng đạt.
Trang viên tĩnh mịch sừng sững ở lưng chừng núi, phía sau núi là dãy dãy cây xanh trùng điệp, mây khói lượn lờ, không khác gì bức tranh sơn thủy tĩnh lặng.
Rất nhanh, cửa lớn trạm chỗ khắc hoa mở ra hai bên, xe lái vào.
Bên trong trang viên, thanh niên tướng mạo tuấn mỹ nhíu mày, đứng trước phòng khách hoa lệ trang hoàng theo lối phục cổ nói với quan gia: “Chú út còn chưa dậy hả? Tôi có việc muốn tìm chú ấy, Lục Nghiễn, có thể phiền anh gọi chú út giúp tôi không.
”
Lục Nghiễn đẩy gọng kính, ánh sáng trong mắt cũng bị che đi.
Truyện Sắc
Nghe vậy anh ta cúi người cười cười: “Cậu cả, tính tình của tiên sinh cậu còn không biết sao? Tôi còn muốn sống thêm mấy năm nữa.
"
“Vậy tôi tự đi lên!” Anh ta nói rồi cất bước muốn vội vàng đi lên, lại bị một bàn tay ngăn lại.
Ý cười của Lục Nghiễn không chạm đến đáy mắt: “Cậu cả, tiên sinh có lẽ ghét nhất là người không tuân theo quy củ, cậu chắc chứ?”
Giọng điệu nhẹ bẫng, ẩn giấu sự uy hiếp.
Hoắc Vân Xuyên nghiến răng: “Được! Vậy tôi ở đang chờ chú út!”
Lục Nghiễn mỉm cười: “Đương nhiên rồi, tùy cậu.
”
Lễ tiết phát huy cực hạn, nhưng đâu đâu cũng lộ ra sự xa cách.
Hoắc Vân Xuyên thấy thế, càng thêm bực bội.
Ai ai cũng chỉ biết nhà họ Hoắc là đỉnh cấp thế gia, là quái vật khổng lồ tay nắm trọng quyền.
Nhưng lại không biết, tất cả những thứ này đều chỉ nắm giữ ở trong tay một người, những người còn lại ở nhà họ Hoắc, đều phải nương vào hơi thở của người này để sống.
Đường Tuế không thấy người nên gọi.
Càng làm cho Hoắc Vân Xuyên tức giận là, người vừa mới cùng gã nề nề nếp nếp, cái gì cũng theo khuôn phép.
.