“…”
Đường Tuế cũng không ngờ lại bị bắt tại trận.
“Tôi, tôi không có ý này.
” Đường Tuế cười gượng một tiếng, tay nắm chặt túi trong tay.
Đôi chân nhỏ cũng lùi lại phía sau.
Hoắc Chi Châu nhíu mày, nhìn cầu thang bằng đá cẩm thạch, nếu cô ngã xuống thật cũng không biết sẽ như thế nào.
Hoắc Chi Châu không hề nghĩ ngợi chạy tới trước mặt Đường Tuế, vươn tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô.
Đường Tuế đụng vào lồng ngực cứng rắn của anh, mũi đau nhức, hai mắt rưng rưng.
Cô xoa mũi, bàn tay nhỏ mềm mại như không xương, cũng đặt lên ngực Hoắc Chi Châu.
“Cảm ơn anh.
” Đường Tuế khịt mũi, bi bô nói một câu, đang định rời khỏi vòng tay của anh lại phát hiện tay Hoắc Chi Châu giống như dây sắt không hề động đậy.
“Cậu chủ?”
Lông mi dài của Đường Tuế hơi rung lên, con ngươi trong veo khẽ chớp nhìn Hoắc Chi Châu một cách chăm chú.
“Anh siết tôi không thở nổi.
”
Trong đôi mắt hẹp dài của Hoắc Chi Châu bỗng hiện lên một làn sương mù màu đen, giống như muốn nuốt cô vào bụng.
Đường Tuế dùng sức giãy giụa trong lòng anh, vất vả lắm mới thoát ra được, cô lảo đảo một lát, cả người phải dựa vào tường mới đứng vững được.
Bàn tay mềm mại trắng nõn đặt lên bức tường lạnh lẽo.
Đường Tuế cúi đầu, cụp mắt xuống, trong lòng cũng có chút lo lắng.
Cô cũng không hiểu nổi, thế mà lại bị Hoắc Chi Châu bắt tại trận, đúng là quá bất cẩn.
Cô khẽ liếm môi rồi đột nhiên ngẩng đầu nhìn Hoắc Chi Châu.
“Cậu chủ, tôi chỉ nói bậy nói bạ, cô ta nói anh như thế, cho nên tôi…”
Đường Tuế nói xong thì cắn môi.
Cũng không biết Hoắc Chi Châu có tha thứ cho mình không.
Cũng có thể sẽ đuổi mình đi.
Hoắc Chi Châu đen mặt lại, chậm rãi đi tới trước mặt Đường Tuế, nhìn cô từ trên cao xuống.
Khuôn mặt đẹp trai không có biểu cảm gì, môi mỏng cũng mím chặt lại thành một đường thẳng.
Khí thế của anh rất đáng sợ, giống như ánh mắt anh lia đến đâu thì ở đó chỉ là sâu kiến.
“Hu.
”
Đường Tuế không dám nhìn anh nên nhanh chóng che mặt mình lại.
“Cậu chủ.
”
Giọng điệu cũng rầu rĩ.
Hoắc Chi Châu đưa tay nắm lấy tay cô, kéo cô đến trước người mình.
“Lần sau còn dám không?”
Anh hơi cúi đầu, hơi thở nóng bỏng thổi vào cần cổ mảnh mai của Đường Tuế.
“Không.
” Đường Tuế lắc đầu, Hoắc Chi Châu nâng cằm cô lên.
“Còn dám không?” Giọng Hoắc Chi Châu lạnh như băng, đôi mắt hẹp dài toát lên sự lặng lẽo lăng lệ: “Hửm?”
“Không dám không dám.
” Đường Tuế lắc đầu như trống bỏi: “Tôi thật sự không dám.
”
Cô nói xong lại khịt mũi.
“Trở về.
” Tâm trạng của Hoắc Chi Châu khá lên một chút, lúc anh quay người, khóe môi cũng hơi cong lên.
“Vâng.
” Đường Tuế nhắm mắt đi theo sau lưng anh, mãi cho đến khi thấy Hoắc Chi Châu khom lưng lên xe mới trợn trắng mắt lên.
.