“Không gọi.
”
Đường Tuế cự nự quay đầu, không muốn quan tâm đến Cố Đình Uyên nữa.
Gọi anh trai cái gì chứ, ai lại làm vậy với anh trai chứ?
Đường Tuế mím môi, lông mi dài che đi cảm xúc trong đôi mắt.
“Thẻ căn cước của em đâu?”
“Hả?”
Đường Tuế kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Cố Đình Uyên.
“Để làm gì á?”
“Đi đăng ký kết hôn.
”
“Gì cơ?”
Lần này đến phiên Đường Tuế kinh ngạc.
“Chuyện này! Không tốt lắm đâu!”
Hôm qua cô và Cố Đình Tước vừa ly hôn, hôm nay lại kết hôn với Cố Đình Uyên.
“Sao vậy?”
Sắc mặt Cố Đình Uyên lạnh xuống, anh buông Đường Tuế ra, khoanh tay trước ngực, cả người cũng mang theo sự sắc bén.
“Em không cần người chịu trách nhiệm à.
”
Giọng điệu của Cố Đình Uyên cũng dần trở nên nguy hiểm.
Đường Tuế:???
Sao người này lại thích trả đũa vậy.
“Được rồi.
”
Cô chỉ có thể đồng ý.
Suy cho cùng, có giấy đăng ký kết hôn thì càng thuận tiện để làm nhiệm vụ hơn.
“Nhưng sổ hộ khẩu vẫn còn ở chỗ Cố Đình Tước.
”
Đường Tuế bỗng nhiên nhớ lại, lúc trước nguyên chủ gả cho Cố Đình Tước, hộ khẩu cũng chuyển qua nhà họ Cố.
“Chuyện này giao cho anh, anh đi tắm rửa trước, đợi lát nữa chúng ta cùng đi ra ngoài.
”
Cố Đình Uyên nói xong thì thản nhiên xoay người, đi vào phòng ngủ chính đối diện.
Đường Tuế do dự nhìn qua, cũng xoay người đi vào.
Cả người cô lập tức nhào lên giường.
Cố Đình Uyên này thật là kỳ lạ.
Đường Tuế: Luân Hồi Kính, rốt cuộc tối qua Cố Đình Uyên xảy ra chuyện gì thế.
Nghĩ thế nào cũng cảm thấy rất kỳ quái, trước đó cô vẫn còn cảm thấy, tuy Cố Đình Uyên rất lạnh lùng, nhưng vẫn nhã nhặn lịch sự.
Nhưng sau khi trải qua chuyện tối qua, tất cả sự bá đạo trên người anh lập tức lộ ra ngoài.
Người này! Có chút kỳ lạ.
Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, tìm hiểu quá khứ của Cố Đình Uyên.
Đường Tuế: Sao mi chó thế.
Luân Hồi Kính lập tức offline.
Hừ.
Đường Tuế tính toán thời gian, hiện tại cũng không còn sớm nữa.
Cô lập tức đứng lên, tùy tiện lấy một chiếc váy trắng trong tủ quần áo ra rồi mặc vào.
Cô xoay người nhìn mình trong gương, cô vốn để mặt mộc.
Nhưng cảm thấy hơi đơn giản quá, không thích hợp để đi đăng ký kết hôn.
Vậy là cô cầm lấy thỏi son màu đỏ thẫm trên bàn, son lên môi một chút.
Cả người lập tức trở nên khác biệt, xinh đẹp động lòng người, hệt như đóa tường vi nở rộ vào đêm.
Đường Tuế sờ môi mình, đứng trước gương khẽ cười.
“Cốc cốc.
”
“Em xong chưa?”
Là Cố Đình Uyên.
“Xong rồi.
”
Đường Tuế vội vàng trả lời, đứng khỏi ghế, chạy tới mở cửa.
Vừa mở cửa ra thì nhìn thấy Cố Đình Uyên đứng ở bên ngoài, anh mặc sơ mi trắng, quần tây đen.
Ừm, mặc đồ cùng màu với cô.
Mặt Đường Tuế đỏ bừng, đôi mắt to ngập nước nhìn Cố Đình Uyên.
Cố Đình Uyên cũng không biết vì sao, nhìn thấy ánh mắt này của cô là trái tim lại nhộn nhạo, muốn đè cô xuống hôn sâu.
“Em son môi sao.
”
Cố Đình Uyên nhìn đôi môi đỏ của cô, màu đỏ tầm thường này đã che đi sắc môi vốn mềm mại của cô.
Làm cho người ta muốn lau sạch đi.
“Đúng vậy, không phải đi đăng ký kết hôn sao? Em cảm thấy đây là chuyện vui.
”
Đường Tuế gật đầu.
Cố Đình Uyên nghe lời giải thích của thì trong lòng có chút vui mừng.
Anh ngẩng đầu nhìn màu son môi của cô, hình như cũng không chướng mắt như vậy.
.