Mục lục
XUYÊN NHANH: HU HU ĐÊM NÀO NAM THẦN CŨNG DÍNH LẤY TÔI
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mẹ Cố nói xong lại duỗi hai chân về phía Đường Tuế.

Đường Tuế nhíu mày, dùng chân đá vào đùi bà ta.

Đồ tú bà già, trước kia chắc chắn đã tra tấn nguyên chủ không ít.

Cái con mẹ hôn này cũng ly rồi.

Bà ta còn dám diễu võ dương oai ở trước mặt cô, đúng là không biết xấu hổ.

Mẹ Cố bị Đường Tuế đá, lập tức ôm hai chân, kêu lớn lên.

“Đường Tuế, mày làm gì vậy?”
Cố Hoàn Ninh thấy cô bắt nạt mẹ mình thì lập tức đi tới, đưa tay muốn tát Đường Tuế một cái.

Nhưng tay cô ta còn chưa chạm vào khuôn mặt của Đường Tuế thì đã bị Đường Tuế nắm lại.

Đường Tuế tùy tiện vặn một cái, cả người Cố Hoàn Ninh lập tức mềm nhũn, sau đó ngã sấp xuống đất.

Cố Hoàn Ninh đau đớn la lên.

Biểu cảm trên mặt khó coi nói không nên lời.

Bọn họ gây ra ầm ĩ không nhỏ, mọi người cũng vây lại đây.

Ai cũng đợi xem trò cười để chế nhạo.

Đường Tuế cũng không để ý, cơ thể mềm mại nhẹ nhàng dựa vào sofa, ánh mắt bình tĩnh nhìn bọn họ.


“Bà nói tôi không thể sinh con á? Đứa con trai bà cưới tôi về là chỉ vì để thủ thân như ngọc cho người ta thôi.

Tôi khinh.


“Hơn nữa, bọn họ không nói cho bà biết sao? Tôi và anh ta đã ly hôn rồi.


Lời này của Đường Tuế, chắc chắn là cú sốc cho mẹ Cố.

“Ly hôn?”
Chuyện này xảy ra từ khi nào.

Ha, cũng khó trách con khốn này cũng dám diễu võ dương oai.

Không đúng! Nếu bọn họ đã ly hôn, vậy rốt cuộc Đường Tuế dùng tên ai để đến đây.

Hơn nữa chiếc váy trên người cô chắc chắn không phải hàng rẻ tiền.

“Tuế Tuế.


Đúng lúc này, một giọng nói dịu dàng bỗng nhiên vang lên.

Đường Tịch Dao thùy mị dịu dàng khoác tay Cố Đình Tước đi tới.

“Sao em lại đối xử với bác gái như thế, không có lễ phép gì cả!”
Đường Tịch Dao buông Cố Đình Tước ra, đi tới trước mặt Đường Tuế.


“Cho dù em và Đình Tước đã ly hôn, nhưng bác gái cũng là bề trên của chúng ta! Em không thể không lễ phép như vậy được.


“Em nghe lời chị, xin lỗi bác gái đi!”
Đường Tịch Dao bất đắc dĩ lắc đầu, đưa tay nắm lấy tay Đường Tuế, muốn cô nói xin lỗi.

Đường Tuế bỗng liếc mắt một cái, không muốn quan tâm đến ả Đường Tịch Dao dối trá này.

Cô lập tức hất tay cô ta ra, lạnh nhạt cười cợt.

“Cô là cái thá gì mà ra lệnh cho tôi.


“Cô có biết lúc trước bà ta đối xử với tôi như thế nào không?”
“Trước kia tôi ở nhà họ Cố còn không bằng người hầu, cô và Cố Đình Tước yêu nhau, cô cảm thấy mình tạm thời không thể sinh con nên không muốn gả cho Cố Đình Tước, vì thế muốn tôi giữ vị trí cho mình, giúp cô chịu lửa giận của mẹ Cố sao? Sau đó, Cố Đình Tước lại vì sự phó thác và dịu dàng cô, thủ thân như ngọc vì cô, cô tính hay phết đấy! Đường Tịch Dao.


Đường Tuế vừa mới nói xong lời này, Đường Tịch Dao sợ ngây người.

Chuyện này là thật, cô ta thật sự nghĩ như thế.

Nhưng vì sao Đường Tuế lại biết những chuyện chôn sâu trong lòng của cô ta chứ.

Đúng là không thể tưởng tượng nổi.

“Cô nói bậy nói bạ!”
Cơ thể Đường Tịch Dao lảo đảo, sắc mặt cũng tái nhợt đi.

“Phải không.


Đường Tuế hờ hững đáp.

Cô đúng là không có bằng chứng gì, nói ra những lời này cũng không hề có căn cứ gì.

Nhưng chỉ cần những người kia có thể nghe hiểu, có thể tin tưởng là được rồi.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK