"Con đừng cười...nhà chú là phân chia rất rõ ràng...chú thì làm chủ việc lớn...lúc đó chú là nhất.
"Nhưng mà...
"Nếu như ở nhà...thì ngược lại...bà ấy là nhất...chú nhịn...nhịn..."
Ngọc hân không biết từ đâu đi tới ngầm đứng phía sau chờ chồng nói câu kế tiếp
Thiên nhậy cảm nhìn thấy, nhưng ngay lập tức bị ánh mắt uy hiếp của ngọc hân làm ngậm miệng.
Quả thật Hà Phàm lập tức tố cáo " con đừng nhìn mẹ nó bề ngoài hiền lành....lúc mà bà ấy giận nhe...không thua gì ai đâu...hung giữ vô cùng...người ta nói sư tử hà đông hà..."
Trong lúc Hà Phàm nói, Thiên mấy lần há há miệng, đá lông nheo ra hiệu nhưng mà đều bị 1 ngón tay để ở miệng của Hà Phàm cắt đứt
Hà Phàm lấm lét nhìn xung quanh nói "so với sư tử hà đông. Cũng không thua gì đâu..." ngón tay ông chỉ chỉ ra sau lưng..
Vô tình...ngón tay lại chỉ trúng ngay chỗ bà ngọc hân đang núp.
Thế là hậu quả đầy máu lửa cũng bắt đầu
Thiên thấy "xong rồi" hắn làm động tác giống như người vừa táo bón được rặn ra 1 cục. *** vậy sau đó Xòe ra 2 bàn tay làm ra tư thế tự lo cho mình đi an ủi cho Hà Phàm
Cảm thấy không khí có chút kỳ kỳ, Hà Phàm trợn 2 mắt sợ hãi dần nghiêng cái đầu ra sau...
"Ah...hihi...em...em không lo nấu ăn..ra đây làm cai gì vậy.....hihi..ahhhhhhhhhhh....đau...ahhhhh"
Tiếng kêu thảm thiết của Hà Phàm và tiếng cười của Thu làm Thiên cảm thấy gia đình này thật quá dễ gần, hoàn toàn không giống như căn nhà xa hoa, tráng lệ đầy xa cách này
"Anh...anh xuống đây..." Thiên bị Thu kéo xuống bếp
Phòng bếp này rộng chắc phải 100m² tiện nghi không thiếu thứ gì, tủ lạnh có tận 3 cái, 1 cái để trái cây, nước uống, 1 cái để thức ăn sống và 1 tủ để thức ăn chín
"Woa...đây là...cung...cung..."
"Cung cái gì mà cung...đây là bếp..." Thu dúi cho Thiên mấy cọng rau bắt hắn nhặt, đám rau muống này cũng không ít ah
Bên cạnh là cô phương, là người ở nhưng mà cô rất ít khi phải nấu ăn, trong nhà này người nấu ăn chính đều là mẹ con thu.
Ngọc hân là cô gái xuất thân bình thường, nên bà giáo dục con gái rất có quy củ, "con gái mà không biết làm việc nhà và nấu ăn thì không còn là phụ nữ nữa" cho nên ở nhà, thu phải làm gần như tất cả.
Còn cô phương sẽ chỉ là người phụ làm mà thôi
"Rau muống này mà xào lên với tỏi ha....ngon ah.."
"Anh thích ăn xào ah...vậy để em đem xào...
"Em không cần lo cho anh...anh rất dễ ăn...thế nào anh cũng ăn được hết ah.."
Có bàn tay của Thiên, đám rau muống bị hắn nhặt 1 xíu là xong béng mất
Sau đó hắn lấy cái dĩa ra bày trái cây vô, tay kia lại cầm 1 trái quýt ngồi bóc vỏ.
"Anh...bóc vỏ cho em.." thu vứt cho hắn mấy củ tỏi
"Em bờm thế, tỏi cần gì phải nhặt...xem anh đây..." Thiên lấy cái thớt ra, đè củ tỏi xuống
"Chát..."củ tỏi bị đập bẹp nhép, thế là hắn lấy vỏ, sắt nhỏ tỏi ra vứt 1 bên.
Đám tỏi bị hắn làm 1 lúc là xong, cầm lên miếng quýt đã bóc lên, Thiên quẹt qua mũi thu
Hương thơm từ miêng quýt làm thu bị hấp dẫn, không ngừng đưa mũi theo...tên khốn này...cứ tránh hoài.
Thế là "ahhh....cho người ta ăn mà đưa vậy đó hà...anh muốn chết không..."
"Heheheeh..." Thiên giả bộ cười đê tiện
Rồi xong, thu lấy cái "xẻng" đang đảo rau lên rượt theo hắn khăp phòng
"Đánh nè...đánh cho chừa nè...anh mau ra đây....ahhh....anh mau ra đây..."
Thế là cặp lớn vừa đại chiến kết thúc thì lại đến cặp nhỏ bắt đầu...
Nhưng đám nhỏ làm việc thường dẫn đến 1 kết quả rất là hay gặp
"Ủa...mùi gì vậy..."
"Mùi gì chứ mẹ...để con trừng phạt gian tặc này đã..."
"Mùi khê chứ mùi gì...con có đang làm gì không..." chưa nói xong thì giọng thu đã la lên
"Ahhhhh....chảo rau muống xào...."
Xong...xuống tới nơi thì khói đã bốc nghi ngút, may mắn là nơi này không làm bằng gỗ chứ nếu không...e là đã hóa thành than cùng với chảo rau muống luôn rồi
Thiên lò cái đầu ra nhìn qua vai Thu tới cái chảo khét đen thầm nói
"Hây...1 chảo rau muống ngon...tiếc thật....không biết đứa nào thất đức mà để nó khét thành thế này đây..."
"Anh còn nói nữa...tại anh đó...người thất đức đó là anh đó chứ ai..."
Lần này Thiên thành thật đưa miêng quýt tới, nhưng mà Thu sợ bị lừa không dám ăn
"Ahhhh...anh làm gì..." Thiên kẹp lấy cái cổ nhỏ của Thu rồi nhét miếng quýt cho ăn
"Lúc người ta thành thật đưa thì không ăn...lúc người ta không muốn cho thì cứ nhào vô giành...em đó..."
"Em cái gì mà em..." Thu vừa tóp tép ăn miêng quýt vừa nói
Thiên lại đưa tới 1 miếng rồi nói tiếp ..."cái bệnh này của em...anh gặp nhiều rồi..."
"Bệnh gì hà..." thu lại nhận 1 miêng quýt nhỏ đưa vào miệng ăn
"hồi đó...chắc là bị té giếng đúng không..."
"Ah..." thu mém phun miếng quýt ra khỏi miệng, ngay sau đó lập tức 3 máu 6 cơn nhảy lên lấy 2 tay chọc vô nách hắn làm Thiên té lăn ra đất giãy nảy
"Ah...em biết tội rồi ...bà cô..."
"Cái gì bà cô...hả.."
"Em biết tội rồi...chị hai.."
"Cái gì chị hai...già quá..."
"Híc...chị thu xinh đẹp...em biết lỗi rồi...tha cho em đi....ahhhh..."
"Chị được người ta khen đẹp nhju rồi...không thích.."
"Vậy chị thu...xấu quắc..."
"Dám chê tui xấu hả....chết đi..."
"Ahh...nói lại...nói lại...chị Thu..đẹp trung bình..."
"Ah...được rồi đó...tạm tha cho em đó..." thu làm ra tư thế đắc thắng đứng lên từ người Thiên.
Cả buổi tối từ 6h đến 7h mà nấu ăn vẫn chưa xong. Cuối cùng 2 vợ chồng ngọc hân nữa phải cùng xuống bếp mới có thể hoàn thành bữa cơm vào lúc 7h30
Bữa cơm thịnh soạn được dọn lên, mùi thơm từ những món rau mà Thiên mang tới đưa lên, cộng thêm cơn đói bụng vật vã
Quả thật ai nấy ăn đều như muốn chuyển từ việc "gắp" sang việc "cướp" luôn rồi
"Thiên...rau con trồng kiểu gì mà sao lại ngon như vậy..."
"Dạ..có gì đâu ah...trồng bình thường thôi mà.."
"Uhm...vậy sau này con phải tới đây ăn cơm nhiều chút đó nha..."
"Dạ...lần sau con đến sẽ nghe lời cô...không mang gì theo hết...hjhj.."
"Không...không được...mang rau...phải mang rau tới đó...hjhj" ngọc hân cười tươi rói
"Phải rồi cô,...rau này sẽ rất tốt cho thai nhi đó...bé trai này sẽ rất thông minh và cường tráng nếu được ăn rau..." chưa nói xong thì
"Cái gì....sao con biết cô có thai.."
"Nhìn thấy..." Thiên chớp mắt ngây thơ
"Vậy sao con biết là con trai..."
"Dạ...nhìn thấy..."
Ngọc hân quá bất ngờ, thai của bà mới 3 tuần sao mà biết giới tính được chứ
"Vậy con...con có thể nhìn thấy bệnh sao..."
"Dạ...có gì lạ sao..."
"Vậy con có nhìn thấy cô bị gì nữa không..."
"Cô bị suy tim...rất nặng.."
Nói tới đây, mặt Hà Phàm tối sầm đi
15 năm rồi mới lại mang thai, lại còn là thai con trai nữa, nhưng mà mẹ nó bệnh tim...làm sao đây
Dù là bỏ ai, ông ấy cũng không muốn
"Chú không cần phải buồn đâu...bệnh suy tim đâu phải là không chữa được..." Thiên lại nói
"Đúng là vậy...nhưng mà...từ giờ cho tới khi sinh...làm sao mà mổ được....đứa con này...bắt buộc vẫn phải bỏ.." giọng Hà Phàm sầu thảm
"Sao lại không...ai nói là cần phải mổ..." Thiên nói lên 1 câu mà làm cả nhà đều giật mình
Không sai, lần trước mẹ cũng chỉ 1 lá phù là sống lại, sau đó cha bị chấn thương hắn cũng chỉ sờ 1 tý là tỉnh, vậy thì lần này
Lần này, bệnh tim..có vẻ như nhẹ hơn 2 lần trước nhiều lắm
"Con...con nói sao..." giọng ngọc hân run run
"Bệnh cô không có phúc tạp như vậy đâu mà."
"Vậy...vậy con có thể chữa phải không..." hà Phàm choàng người tới gấp gáp hỏi
"Uhm...việc này không cần đến con...."
"Ý anh là sao..." Thu hỏi vô
"Ăn hết chỗ rau này...và chỗ trái cây kia nữa...là cô sẽ khỏi.."
"Con nói thật không vậy..."
"Đương nhiên..chú nghĩ con mang trái cây đến đây là vi khách sáo thật ah.."
2 vợ chồng hà phàm ngây người.
Thiên...cậu ta đã sớm biết ngọc hân có thai con trai và bị bệnh tim, cho nên quà gặp mặt của hắn...chính là...là cứu lại mạng sống cho đứa con chưa chào đời của mình
Đây là người có tâm tư, nhưng thật sự cũng quá cao cả