Vì đó, lúc hắn độ tiểu thiên cơ lôi kiếp dĩ nhiên lại có đủ nghiệp lực phủ xuống mở ra lối thông ma giới, oán sát đủ lớn kết nối ma dẫn, hung sát đủ lớn nhận truyền thừa ma đế.
Người ta độ tiểu thiên cơ lôi kiếp là thức tỉnh huyết mạch ưu thế nhất của bản thân, còn hắn lại thức tỉnh ma đạo con đường phù hợp với bản tính "khốn nạn" của mình.
Kẻ chứa ma tâm lại thuận lợi bước ma đồ
Trời có mắt nhưng không biết nhìn
Thiên địa có đạo mà vô tâm
Sinh linh càng vì đó mà đồ thán.
Có được hồn dẫn thức hải truyền thừa sẽ có thể mở một lối thông nhỏ tới ma giới, không ngừng thu lấy ma lực từ đó tu luyện đồng thời tiếp thu được thông tin truyền thừa từ hung sát ma lực đó chuyển đến.
Tầng 1 công pháp này là yêu cầu tối thiểu để tiếp nhận truyền thừa, chỉ cần tu luyện thành công sẽ mở ra cái lối thông này vĩnh viễn không phải như lúc đầu khi tiếp nhận chỉ mở được một lúc tiếp nhận xong truyền thừa là khép lại.
Và dĩ nhiên tên cường giả này cũng đã tu luyện xong tầng 1, với tầng đầu chỉ có tính khảo nghiệm ma tính này tất nhiên hắn có đủ tàn nhẫn để vượt qua hơn nữa còn là mỹ mãn vượt qua.
Hắn nhận được tầng thứ 2 công pháp: Nhập Ma
Tầng này yêu cầu tu ma giả phải lấy toàn thân ma khí ma chủng nhập vào thức hải, tự tay tàn nhẫn xé bỏ 9 hồn khác, lựa chọn một đạo tà hồn mạnh nhất thôn phệ tất cả, đưa ma hồn thống nhất về một thể.
Duy ta nhất ma
Không hồn không phách
Một thân chỉ có ma, chỉ có hung không có bất kỳ vật niệm nhân thác thừa thải gì khác.
Ma linh này vừa thành, linh hồn tự kết ma văn dẫn nhập ma vị triệu hồi từ ma giới, tiếp nhận sắc phong trở thành Hung Ma chi ma đồ.
Dĩ nhiên tầng này, hắn còn chưa làm được. Và Thiên cũng tạm thời chưa nghĩ ra cách luyện được.
Có điều hắn không thể tự dấn thân ma đồ lại càng không thể xé hồn nhập ma, quỳ gối nhận sắc phong ma đồ. Nhưng hắn còn có một con cá dẫn dường...
"Thiên ca...huynh ăn gì chưa?"
Sương nhi lắc lắc cái hộp nhỏ trên tay cười tươi rói gọi hắn.
"Tất nhiên là chưa...nàng là tự nấu mang tới ah"
"Tất nhiên, đây là bánh bao Huỳnh Diệp, nhân bên trong là thảo dược đó rất ngon...huynh ăn đi"
Nàng vào phòng hắn rất tự nhiên gỡ lấy cái nắp hộp lấy bánh để ra rồi mềm mại đưa hắn một cái.
Bánh vừa ra khỏi hộp đã bốc lên hương thơm thảo dược nức mũi.
Cắn vào miệng lại béo xốp ngọt ngon tự nhiên.
"Uhm...thật không biết nha, không ngờ tay nghề của nàng lại tốt như vậy, ăn thật ngon" Thiên làm thái độ hệt như một con mèo háo ăn, 2 tay cầm 2 cái
Hắn khen một câu mà khiến cô gái này sắc mặt đỏ bừng rạng rỡ cười tít đầy vui vẻ
Sương nhi là con một gia đình nông hộ rất bình thường, sở dĩ có thể tu luyện và gia nhập tông môn không chỉ là nhờ sự chăm chỉ mà còn nhờ công đóng góp của cả một thôn mỗi người nhịn ăn 1 bữa 1 tuần để mua tài nguyên cho nàng.
Do đó cô gái này bản tính thiện lương chăm chỉ, khát vọng vô cùng vào dược sư cũng là vì để tìm ngày trở về đền đáp, không phí ơn dưỡng dục của mọi người.
Đồng thời do xuất thân bần hàn cho nên nàng trong nhà lại biết được không ít những món ăn dân dã.
"Mỗi năm ngày Hội Thôn mọi người đều sẽ làm món này, năm nay muội không về nha...đành tự làm nó...Thiên ca, cảm ơn huynh đã cùng muội ăn"
Sương nhi ửng đỏ đôi mắt, hẳn là đang lòng hoài cố thổ, dạ nhớ song thân, lại cám ơn hắn cùng ăn hẳn cũng là một lời cám ơn
Cám ơn vì hắn không chê nàng xuất thân thấp kém
Cám ơn vì hắn đã từng cứu nàng một mạng, cứu toàn bộ hi vọng của thôn một lần
Cũng cám ơn vì hắn bầu bạn và chia sẻ với nàng những lúc khó khăn, cho nàng cơ hội tu luyện
Cám ơn vì hắn vì nàng mà đồ sát vạn người, làm địch toàn môn
Một lời cám ơn nặng chịch, vô vàn ngôn ngữ đều không thể diễn đạt hết được thâm tình của nàng trong đó.
"Bánh nguội rồi, ăn đi..." Thiên lấy 2 cái đưa nàng và Nhan nhi cùng ăn
Bánh bao này nhân đều là những món rau và ít dược liệu đơn giản mà làm thành, đơn giản chỉ có một câu "rẻ tiền" để diễn đạt. Nhưng mà đối với Thiên và đám người họ bây giờ nó lại so với bất kỳ kỳ trân dị thực, sơn nhung hải trấp gì đều không bằng.
"Thôn của nàng có xa không?"
"Rất xa...còn nhớ lúc đó muội phải tốn mất 1 tháng ngồi lưng phi thứu mới tới được kinh thành Việt Thiên quốc ah, dân làng trong thôn lúc đó phải nhịn ăn 3 ngày mới góp đủ cho muội mướn phi ưng bay đi đó"
"Uhm...được nha, khi nào có dịp ta cũng muốn về đó chơi, Sương nhi nha...cha mẹ nàng có cơm nuôi không vậy"
"Hi, cơm thì không có đâu...chỉ có bắp thôi, huynh có chịu ăn không?"
"Chuyện nhỏ"
"Ah...muội cũng đi " Nhan nhi hào hứng
"Được....được...chờ có dịp, ta dẫn mọi người cùng về đó chơi..hihi"
Ở nơi phương xa, bất chợt một chút chia sẻ lại làm cô gái nhỏ này giảm bớt nhớ nhà.
"Được rồi, đã ăn xong...đi thôi"
"Ah, Thiên ca huynh ăn gian, rõ ràng là còn 6 cái mà sao mới đó đã đi đâu rồi....Thiên ca"
"Ăn hết rồi...còn đâu nữa đâu"
"Á....nhất định là huynh đem đi giấu, nhanh khai...dấu ở đâu...lấy ra..."
"Làm gì có....các nàng ăn tham, ăn hết rồi còn đổ oan cho ta..."
"Không có, muội và Sương nhi 2 người còn chưa ăn hết được 1 cái...20 cái vậy mà thoáng cái đã không còn, huynh mới là ăn tham..."
"Hihi....thôi, để tối nay muội lại làm, 2 người cãi nhau làm gì ah"
......
Thế là cuộc cãi vã chọc ghẹo liền bắt đầu từ đó cho tới suốt quãng đường tới Độc Mễ gia
Thiên cứ nghịch ngợm cười đùa 2 cô gái mà hoàn toàn không có bất kỳ cái gì áp lực
Có áp lực ngược lại là một tên cường giả thần bí nào đó xấu số, hiện giờ Hắc Vũ tu luyện cần một lượng cực lớn ma lực đã vượt qua cực hạn của ma hồn dẫn của lão, khiến cho khe hở ma giới trong tiểu thức hải của lão gặp phải trùng kích đang rung lên ầm ầm chấn cho linh hồn lão thất điên bát đảo.
Trước kia là lão áp bức tới Thiên, bây giờ ngược lại người nhận thống khổ và áp bức lại là lão nhận.