Nhưng đó lại không chỉ có tác dụng như bề ngoài nhìn thấy không thôi đâu.
"Bùm... "nắp Tiểu Hỗn Độn Đỉnh mở ra, Tuyết Kính cũng bị phóng ra.
"Ầm...đùng" 2 chân vừa chạm đất ông ta liền như cái lò xo vỗ mạnh lên đất bật người dậy, ánh mắt cáo dác nhìn xung quanh đề phòng.
Nhưng mà hiện trường bây giờ làm gì còn thứ gì đáng xem ngoại trừ 1 bóng dáng mặc kiếm bào vải thô xanh lam, nét mặt ung dung bình tĩnh ở đó.
Vừa nhìn thấy Thiên, lập tức sát khí như kình thiên nộ địa liền từ sâu trong linh hồn Tuyết lão muốn bốc lên.
Đáng tiếc, từ trong linh hồn này sát khí, máu tanh, lửa giận,...tất cả những loại cảm giác cực đoan mặt trái này vừa bốc lên liền bị một loại ý chí cực độ thần thánh, cực độ tôn sùng, cực độ trung thành tới từ sâu thẳm trong mỗi 1 tế bào trên thân dập tắt.
Loại ý chí này mạnh mẽ mà nắm quyền chủ động, càng đáng sợ hơn đó là 2 đại đan điền, thiên trụ và thiên mệnh trụ đều toàn bộ đều thuộc về nó chủ động khống chế, linh hồn trong thức hải của Tuyết trưởng lão cũng chỉ có 3 phần nắm giữ tất cả lực lượng này, tất nhiên đó là lúc đặc biệt.
Còn những lúc bình thường thì loại ý chí đó vẫn không hề xâm phạm tới quyền khống chế đó của lão. Ý chí này...chính là 1 phần ý chí sinh ra từ sinh linh Thấu Thiên Kính, đồng thời nó cũng là 1 tiểu khí linh độc lập vừa mới sinh ra.
"Ngươi....đây...đây là tại sao..."
Tuyết lão không thể hiểu nổi bản thân mình, tại sao khi đối mặt với Thiên...lão vốn có vô tận lửa giận và vô cùng sát ý giết người, nhưng mà....
Tại sao khi đối diện với hắn, một chút cảm giác như vậy cũng không dựng nổi lên, thậm chí mỗi khi sát khí này vừa mới bốc lên còn cảm nhận thấy 1 luồng đối nghịch ý chí công phản tới đau nhức linh hồn.
Đầu gối không thể hiểu nổi chỉ muốn quỳ xuống, sóng lưng chỉ muốn cúi rạp, miệng chỉ muốn tung hô "chủ nhân"
"Đây....đây là sao...không thể...không thể quỳ...ta không thể quỳ trước hắn....ahhhh"
"Bịch..." rốt cuộc 2 đầu gối lão làm cái "kình" liền quỳ xuống đất.
"Bộp....chủ..." cái đầu không thể khống chế nổi liền dập đầu liên tiếp 3 phát, miệng dù có đấu tranh cỡ nào cũng không thể nhịn được 1 chữ.
"Chủ....chủ....chủ nhân..."
Trong sâu trong thức hải của lão, một cảm giác khuất nhục mà phẫn nộ đến cùng cực liền muốn bộc phát...
"Ahhhhhhh......"
Nhưng mà ngay lúc này, 1 dòng khủng bố lực lượng và ý chí như thiên quân vạn mã đã ầm ầm kéo tới.
"Ầm..ầm..ầm....ầm..."thức hải lập tức liền bị phá cho rung động sắp vỡ, "oành..." 1 tiếng linh hồn Tuyết lão lập tức suýt bị mặt sát.
Một giọng nói mang theo vô tận lực uy nhiếp liền vang lên.
"Chuột nhắt, còn dám có ác tính với chủ ta....ta lập tức sẽ mạt sát ngươi, nếu còn lần sau.. ngươi chắc chắn phải....chết"
Bị luồng ý chí này chấn nhiếp, 1 đời cường giả thiên tài, một đời tông sư địa vị cao không thể với tới, một đời trưởng lão đại phái hoành hành bá đạo....cứ như vậy liền bị dọa cho bể mật, linh hồn như đèn trước gió, sợ hãi nằm run.
Loại ý chí này là khí linh vừa mới sinh trưởng của Thấu Thiên Kính, nhưng mà không nên xem thường nó.
Thấu Thiên Kính này được chế tạo thành từ 132 loại tinh kim, mỗi loại đều có được ý chí tuyệt cường được Thiên dùng rất nhiều sự rèn luyện và phụ trợ các loại thần thông luyện hồn mà thành, mỗi một loại tinh kim ý chí này đã có được tinh thần không thua gì bất kỳ khí linh của những địa phẩm bảo vật bình thường.
132 loại tinh kim ý chí dung nhập hoàn mỹ vào nhau, chúng tương sinh tương hỗ mà hòa vào nhau từ đó mà sinh ra một loại ý chí thuần chánh hơn.
Sinh mạng hoàn mỹ này sinh ra là nhờ có 1 tay Thiên tạo nên, những loại ý chí tinh kim này từ thủa ngu độn cho đến khi khai linh đều thấy rõ được công sáng tạo của Thiên, đối với nó.
Thiên vừa giống như thần, vừa giống như cha.
Mức độ trung thành và tình cảm dựa dẫm ỷ lại của nó vào Thiên, không gì có thể sánh được.
Đó, mới thật sự là chân binh.
Không cần bất kỳ sự luyện hóa, không cần bất kỳ sức mạnh để tuân phục. Nhưng lại có thể khiến 1 món bảo binh tuyệt đối dung nhập và dựa dẫm vào mình dung nhập như 2 mà 1 với mình.
Bảo vật như vậy, cả đời sẽ chỉ tuân theo 1 chủ duy nhất, không có bất kỳ ai khác có thể chưởng khống được nó, chẳng may nếu Thiên vẫn lạc(chết), bảo vật tất sẽ tuẫn thân(tự tử) bỏ mình theo chủ.
"Chủ nhân,...xin chủ nhân ban tên"
"Uhm...ngươi là 1 tiểu kính thân của Tuyết Lão, vậy thì gọi ngươi là Tuyết Kính đi, còn bản thể ngươi...gọi là Tiểu Kính"
"Đa tạ..chủ nhân ban tên" Tuyết Kính vui mừng đáp lại.
"Tốt rồi....hiện giờ ta còn thiếu một ít vật liệu luyện khí, ngươi về Thái Huyền Môn đi, giúp ta thu thập một chút"
"Cẩn tuân ý chỉ của chủ nhân...Tuyết Kính nhất định sẽ hoàn thành"
"Uhm...đi đi.."
Lúc này Tuyết Kính vốn sắc mặt rất ít biểu cảm không ngờ lại có một tia ngoan cường, ánh mắt đầy tình cảm nhìn tới Thiên tựa như đứa trẻ xa nhà mong được gặp mẹ.
Thiên biết thừa loại cảm giác này của nó.
"Uhm...không cần phải như vậy, ngươi dù có cách xa ta bao nhiêu thì cũng vẫn luôn luôn ở bên ta...ngươi không cảm nhận thấy sao"
"Chủ nhân...ta biết"
"Con của ta....để ngươi vừa mới luyện thành đã phải tách xa ta, ta cũng rất lo lắng, nhưng mà ngươi là chuyển thân của lão già kia...ngươi sẽ được an toàn, chờ ngươi tu luyện lên cao tất sẽ đủ khả năng tùy ý trở về bên ta....hài nhi, ta cũng rất mong ngày đó sớm tới"
Tuyết Kính trở về hình dạng một tiểu hài nhi nữ tính, da thịt óng ánh mỹ miều, má phấn môi son, dung nhan như phấn điêu ngọc mài, đôi mắt nàng linh tính rơi từng giọt nước mắt.
"Cha...." Tiểu Kính nhào tới ôm chầm lấy Thiên, nhẹ nhàng cảm nhận thật kỹ hơi thở và cảm giác ấm áp bên hắn.
Thiên vỗ nhẹ vào đầu tiểu cô nương này. "Yên tâm đi, thời gian sẽ trôi qua rất nhanh thôi"
.......
Thế gian vạn vật đều hữu tình, đặc biệt là những sinh linh cơ khổ, thiên bẩm đã gặp quá nhiều gian truân để sinh tồn. Chúng....là những sinh linh đáng thương hơn ai hết trên thế giới này.
Nhân loại sinh ra dù có cơ cực đến thế nào thì sống còn có chút ít niềm vui, chết còn có người thương tiếc.
Động vật có trí khôn, chúng sinh ra còn biết dùng bản năng để sống, dù có bị người ta săn giết thì chí ít còn được đầu thai, hoặc không vẫn sẽ có người động 1 chút lòng thương xót cho chúng.
Nhưng những sinh linh này, chúng là những cây cỏ, những bông hoa, những khối đất, hay những viên kim loại quặng sắt....những sinh linh phải dùng vô cùng năm tháng, vô tận gian khổ và nguy cơ sống còn suốt ngày này sang tháng khác để rồi nhân loại vô tình chà đạp nó, tham lam muốn chiếm đoạt nó, hành hạ chúng trong nỗi đau khổ không gì sánh bằng, càng đáng thương...là chúng gần như tuyệt đối không nhận được bất kỳ sự thương sót nào của người khác.
Những loại sinh linh này...mới chân chính là những sinh mạng đáng thương nhất trên thế gian, do đó mỗi sinh linh này có được trí tuệ và cơ hội sống sót chúng chỉ biết sợ hãi trốn tránh nhân loại, chúng sợ bóng sợ gió, nhát gan và không bao giờ hơn thua với đời, chỉ nguyện nguyện duy nhất một cuộc sống trong bình an....mơ ước lớn nhất của chúng, đó là được làm một người bình thường nhất, thậm chí không bằng một người bình thường....nhưng mà chúng lại không bao giờ đạt được điều đó.
chúng là những sinh linh trân quý cuộc sống và sinh mạng của mình hơn bất kỳ ai và họ...lại càng biết ơn đối với ân nhân của mình hơn bất kỳ loại sinh linh nào khác trên thế giới.
Bản thân Thiên năm đó cũng chỉ là 1 gốc vạn mộc thần thụ tu luyện qua bao nhiêu năm tháng mà thành được yêu đạo, bản thân hắn cũng là 1 trong số những sinh linh được trời sinh ra nhưng lại bị trời đất vứt bỏ phải tự mình lay lắt sinh tồn.
Trước khi một đời hắn thành đạo, cũng từng phải trốn đông trốn tay, chui nhủi ẩn nấp, sống những ngày tháng như súc sinh không bằng.
Đến khi hắn thành đạo rồi vẫn chưa từng ngớt những nguy hiểm vô bờ vô bến kéo tới và tiên giới, ma giới là 2 đại giới vực suốt ngày chỉ muốn lên kế hoạch mổ xẻ hắn ra cướp lấy đạo cơ của hắn.
Phật môn thì lại khẩu thị tâm phi, ngoài đời thì không tranh không đấu nhưng lại ngấm ngầm ám toán, chúng dùng vô số những lời chánh nghĩa để phủ lấp cho hành động ma quỷ của mình.
Cuối cùng, bản thân hắn cũng vẫn phải tiêu vong trong vô tận áp lực từ bốn phía kéo tới.
Vạn mộc yêu tôn một đời dùng toàn bộ sinh mệnh và tình yêu để che chở cho vô vàn sinh linh bị vứt bỏ đáng thương đó....hắn công đức vô lượng thành được yêu tôn chi đạo....nhưng mà cuối cùng thì sao....hắn còn...chỉ để lại 1 Hoàng Thanh Thiên như bây giờ, cùng với vô tận đau thương và mất mát.
Cũng kể từ đó, Thiên gét nhất chính là loại người mở miệng liền nhân nghĩa đạo đức, chân đạp liên hoa, đầu vũ tường vân nhưng lòng lại tham lam vô độ, tay lại giết chóc vô tình, hành động cướp đoạt.
Thế gian ban cho con người thân thể đầy đủ tay chân, trí khôn và thiên phú....chính tuy yếu ớt nhưng còn có phước biết bao nhiêu so với hắn,...
Một sinh linh bị thiên địa bỏ rơi.