Buổi tối hôm qua nhậu nhà chú Tịnh xong, ai nấy cũng đều say sỉn mà về nhà nấy
Kết quả là hôm nay bố của Thu nằm 1 mạch từ sáng tới trưa
Đối với 1 người ngộ đạo như chú Tịnh thì 1 chút men say cũng chẳng là gì, nhưng mà 1 lần say quên đi chút phiền muộn....đây cũng là điều chú không hề miễn cưỡng
Thím Thảo hái ớt đi giao rồi về nhà làm cơm trưa...
Ở vùng quê yên bình này công việc thật ra rất là thoải mái không 1 chút áp lực, ở đây người người đều vô cùng có ý thức
Họ biết tự giác bảo vệ cho xã hội và xây dựng cho nơi đây trở nên ngăn nấp và lành mạnh vô cùng
Đến công an và dân quân gì đó cũng gần như không cần lo tới đây 1 chút nào
Ở đây có pháp luật nhưng họ lại không cần pháp....pháp luật là chỉ áp dụng đối với người xấu...còn ở đây...không có kẻ xấu
Người theo tổ đạo đều tự động trở thành 1 công dân tốt mà không cần phải có 1 ai nhắc nhở, nhưng mà tổ đạo khác với đạo khác
Người giáo khác có thể nảy sinh ra rất nhiều kẻ giả mạo....
Họ có thể sãn sàng giả dạng nhà sư đi hành khất hay xin lộc, hoặc trộm cướp trong chùa....mượn không khí không đề phòng nơi thiêng liêng để giả mạo
Nhưng mà tổ đạo thì khác....tổ đạo sẽ tuyệt đối không có ai dám giả mạo, tại vì....sét sẽ đánh chết tên đó
Thần của Những đạo giáo khác thì không biết có thật hay không...là 1 dạng thần tiên rất hư vô mờ mịt....không biết có thật không, nhưng mà người ta che mắt thần thánh để kiếm lợi trên đầu thần thì cũng không có thấy bị sao
Còn của tổ đạo....thần..là hoàn toàn có thật...không những có thật mà còn vô cùng linh
Đã từng có nhiều lần kẻ gian tới nơi đây, ngay tại 1 đám ma mà trộm xe, nhưng mà kết quả của hắn là chưa ra khỏi cửa nhà đã bị tai nạn
Còn những người hay nói xấu tổ tiên, nói xấu tổ dân thì ngay trong ngày hôm đó liền có chuyện
Có người dám vẽ sao lên trán giả làm tổ dân đi quên góp tiền khắp nơi để xây tổ điện thờ tiên long, nhưng mà kế hoạch của tên đó còn chưa thành thì 1 tia sét khủng bố đã đánh hắn thành tro
Cái kế hoạch này y như rằng cứ ai thực hiện là đều bị 1 tia sét ngang trời đánh chết tại chỗ
Tổ đạo từ lúc đó trở thành 1 đức tin không thể nghi ngờ, đồng thời cũng là 1 sự kiêng kỵ không thể xâm phạm
Cũng không còn bất kỳ ai dám thử nghiệm sự linh nghiệm đó 1 lần nữa...
vùng đất Gò Vấp này cũng vô tình trở thành 1 nơi vô cùng linh thiêng mà không 1 ai dám xâm phạm
Chỉ là....ngày hôm nay lại bắt đầu xuất hiện 1 ngoại lệ
Trên con đường chính dẫn từ thành phố tới quận, 1 thanh niên mặc áo khoác vàng trông có vẻ nhem nhuốc, nón kết rách, quần rin rách trông có vẻ cũ kỹ....
Người thanh niên này có bộ dạng hệt như 1 người làm thuê mới về nhưng mà ánh mắt của hắn mỗi lần lộ ra đều ẩn ẩn chút huyết tinh lạnh lùng
Ánh mắt này lại kỳ lạ sinh ra trên 1 khuôn mặt vô cùng hiền lành
người thanh niên này đi thẳng 1 mạch từ đường cái tới ngay tại khu vực gần nhà thím Thảo rồi biến mất 1 cách khó hiểu
Buổi trưa yên bình vẫn như thường ngày....hôm nay Thiên mà Mai vẫn rất là vui vẻ đi chơi khắp nơi, chỉ là hôm nay còn có thêm 1 người
Nhóc Nam
Nhóc này từ lần trước được Thiên hướng dẫn đọc chân ngôn tổ đạo đã sinh ra những sự thay đổi vô cùng lớn
Đặc biệt đó là về cá tính và khí chất, đây là đã hoàn toàn thoát khỏi cá tính của 1 đứa bé bình thường
Cả về trí tuệ lẫn cả về hiểu biết, hiện giờ nhóc đã hoàn toàn vượt qua được người lớn, thậm chí còn vượt xa
Khí chất tuy rằng vẫn hơi chút con nít nhưng lại thoáng hiện nét uy nghi lẫn tự tin của 1 người cầm đầu
Miệng mồm an nói lưu loát, có trước có sau, có tình có lý
Thiên nhìn cậu bé mà mỉm cười hài lòng
"Uhm...xem ra cậu bé này đã sẵn sàng rồi..."
"Sãn sàng gì vậy anh...." Mai hỏi
"Sãn sàng để làm việc lớn...1 việc rất là có ý nghĩa..."
"Anh nha,...nó còn nhỏ...không được dụ dỗ nó....không được để nó làm việc quá sức của mình..."
"Dù hơi quá sức, nhưng đó lại là ...Thiên mệnh của nó...làm 1 người vĩ đại thì tất phải siêu việt hơn người...nhưng cũng phải chịu gian khó hơn người mới được...."
"Nhóc nè...." Thiên sờ sờ đầu cậu bé, tay lại khẽ sinh ra những tia phù văn trong suốt không ngừng chuyển động theo những vòng tròn theo tay
Những phù văn này vừa thành liền ngấm thẳng vào não bộ và cốt tủy của cậu bé, cái ấn ký đặc hữu của tổ đạo trước trán cũng vì đó mà lóng lánh kim quang sau đó sắp xếp lại thành 3 vòng tròn đồng tâm
"Dạ...chú Thiên....chú không cần hỏi đâu, con biết mà....con đồng ý..."
Không có ai biết được Thiên và cậu bé đang nói gì, có lẽ điều cậu nhóc nói cũng chỉ có 2 người hiểu với nhau mà thôi
Ngay lúc này..bỗng nhiên sắc mặt Thiên biến đổi
"Em....mau qua nhà thím Thảo...có chuyện rồi.."
"Hả...dạ..."
Khi mà 2 người ngước đầu lại nhìn thì bất chợt sợ hãi....
Phía bên kia, 1 cột khói bốc lên cao ngùn ngụt....vị trí lại đúng ngay khu vực nhà Thím
Thiên bế nhóc Nam cùng với Mai gấp gáp chạy tới
..........
Ở phía xa, 1 ngọn đồi nhỏ, 1 đôi nam nữ quần áo model cũng gỡ kính râm nhìn về phía cột khói, miệng lại cười lên đầy tàn nhẫn
"Mẹ yêu....hi vọng vụ cháy nhà này....cha mẹ có thể yên nghỉ nhé....coi như công ông bà sinh ra tôi....tôi sẽ trả bằng....1..cái..chết...yên...bình"