- Hoàng Thanh Thiên, tên này...đây rõ ràng là không biết chữ chết viết như thế nào mà, ngay cả Âu quản gia cũng dám đuổi...cả công tử cũng dám đuổi...hắn lần này chết chắc.
- Hoàng Thanh Thiên này mệnh danh củi mục đệ nhất danh quả nhiên không sai, cơ hội lớn không biết nắm lại còn nghênh ngang lớn gan hò hét với công tử....lần này tốt ah, chờ công tử nổi giận....ta coi hắn sẽ thảm cỡ nào.
.....
Một đám những lời sỉ nhục chê bai liền vang vọng không tiếc lời như muốn dìm ngập Thiên trong đó.
Có được Âu Tổng ở đây dựa thế, đám ngu xuẩn này mới nãy còn như chó quỳ mọp bây giờ đã vểnh đuôi cắn trả.
Thiên đảo ánh mắt chán gét liếc qua nhìn từng người, xưa nay vật họp theo loài, bọn người này chính là như vậy. Không đáng một đồng giá trị, không đáng một xu thông cảm.
"Hoàng Thanh Thiên....ngươi có gan thì lặp lại lần nữa..." giọng Âu Tổng gầm thét
"Phách lối quái gì....cút đi, đừng để ta khùng lên..." Thiên không chút khách khí
Âu tổng gầm lên, khí thế trên thân như ba đào hải lãng bộc phát, khí chấn thiên hà, nộ tẫn thương khung.
"Cẩu vật hỗn xược đây là ngươi muốn chết....chết...cho ta..." một chưởng uy mãnh vung lên, lực lượng bộc phát không ngờ đạt tới 7 ngàn tinh.
"Cương thiết trọng chưởng"
Một chiêu này của Âu Tổng tung ra bàn tay liền hóa thành cương khí cuồng bạo trầm trọng, lực lượng phát huy ra toàn bộ đều là lực phá hoại tuyệt cường, không có chút nào giữ lại, không có biến hóa lại càng không có lưu tình.
Rất hiển nhiên một chưởng này chính là đoạt mạng người, là sát chiêu thuần túy.
Nhìn 1 chưởng này vỗ tới càng ngày càng gần, ánh mắt Thiên lóe lên sát khí.
Xưa nay hắn rất tốt tính, trong tam giới nhân, ma, yêu, tiên, phật, thậm chí cả đan, binh hắn đều dành trọn cho họ tình yêu thương bao dung nhưng mà...
Không có nghĩa rằng hắn hiền lành, kẻ thù muốn giết hắn....hắn sẽ nương tay. Kiếp trước bài học xương máu còn đó, Kiếp này trọng sinh nhân thế hắn đã xác định là một đường máu tươi.
Âu Tổng này phách lối kiêu căng
Chỉ vài câu liền muốn đoạt mạng, xem mạng người như cỏ rác...dám có sát ý với hắn sao...tốt
Ánh mắt Thiên bừng lên nộ hỏa, sát ý toàn bộ thu liễm vào trong nhưng cũng ngay lúc này...hắn nộ.
Bàn tay vung ra hóa thành trăm ngàn đạo tàn ảnh, chỉ trong chốc lát mà thiết chưởng bổ tới, tay Thiên đã ngừng động.
Cũng ngay lại lúc này bàn tay tựa như khai bi liệt thạch đó của Ẩu Tổng đã khựng lại giữa không trung và giọng Thiên lại trầm thấp rét lạnh vang lên
"Về nói với tên công tử gì đó biết....ta và hắn không bạn không thù, nhưng hắn....cũng đừng ngu xuẩn đi làm kẻ địch của ta"
Thiên cười lên một nụ cười khinh miệt, ánh mắt lóe lên một đạo khí tức khủng khiếp như ma quỷ thâm uyên như viễn cổ hung vật.
Bàn tay hắn vận sức vung tới.
Tốc độ như quỷ thần
Lực lượng như khai sơn
"Rầm....binh" một âm thanh chát chúa vang lên sau đó Âu Tổng liền bị một tát này tát bay vút lên cao hóa thành một vì sao xẹt biến mất giữa chân trời.
Tốc độ này tuyệt đối là nhanh gấp đôi so với Độc Mễ Thuấn vừa nãy, dư ba một tát này tràn ra khiến mặt gạch dưới đất vỡ tung, âm chấn sinh ra âm ba lực cực mạnh khiến màng nhĩ người muốn xé rách.
Lực lượng một tát này bộc phát ra không ngờ đã vượt quá 3 vạn tinh, một loại lực lượng đủ miểu sát bất kỳ nhân cảnh cường giả thậm chí địa cảnh sơ kỳ nào.
Phải biết rằng cực hạn địa cảnh sơ kỳ mới có được 8 vạn tinh mà thôi cũng tức là cực hạn nhân cảnh sẽ chỉ có 8000 tinh, người như vậy làm sao chịu nổi cái tát 3 vạn tinh cự lực.
Độc Mễ Thuấn chỉ ăn phải một tát với 1 vạn cự lực đã chết đến không thể chết lại huống chi là với 3 vạn tinh.
Với loại lực lượng này, dù là Âu Tổng hắn có 3 tấm địa phù phòng ngự cũng khó nói sống sót.
Nhưng mà cũng không ai biết rằng hắn quả thật không chết, vì Thiên ra tay đã có tính toán rất tốt lực tay của mình, trong thời gian điện quang hỏa thạch đó quả thật có 9 tiếng "bụp..rắc" nhỏ vang lên nhưng lại bị âm thanh chát chúa từ dư ba một tát đó nhấn chìm.
Một tát này qua đi, hiện trường liền lặng ngắt một cách rùng rợn, cũng lúc này ánh mắt giá buốt của Thiên quét tới.
Một đám a dua nịnh hót mượn gió bẻ măng liền run lên cầm cập, đối diện với ánh mắt như giết người của Thiên, họ chợt nhận ra mình đã không còn chỗ bấu víu, không còn không gian để cầu xin tỏ đáng thương.
Sinh mạng mà họ luôn tự ngạo là cao quý đó bây giờ lại trở nên yếu ớt và rẻ tiền đến mức đó.
Nhìn xem, tên ma đầu này ngay cả người Độc Mễ gia cũng dám tiểu lên đầu, quản gia Âu gia cũng dám giết....thử nói xem tên điên cuồng này có dám giết họ hay không.
"Hoàng Thanh Thiên....cầu xin ngươi tha cho ta, ta nguyện làm thân trâu chó làm việc cho ngươi chỉ cầu ngươi đừng giết ta"
"Thiên ca ca....đừng giết ta, ta có thể ký kết khế ước nô lệ, chỉ cần ngươi không giết ta...."
.....
Thiên như cũ tràn ra sát khí như thâm uyên, ánh mắt không chút tình cảm đảo qua từng tên..từng tên một.
"Sinh mạng ti tiện của các ngươi tồn tại còn ý nghĩa gì không....gặp hiền thì khi, gặp ác thì quỳ, gặp phú thì nịnh, gặp mạnh thì bán mình....không tôn nghiêm, không tự ái, không tự chủ, không tình thương...sống vô tồn ý nghĩa, chết mặc xác không ai chôn...." giọng Thiên từng chữ..từng chữ vang lên.
Rét lạnh như băng
Tràn trề thất vọng cùng ghét bỏ
Mỗi chữ hắn thốt ra hệt như một con dao đâm vào tim, âm ba lực nhẹ nhàng mà tịch mịch tràn ra lặng lẽ thẩm thấu vào màng nhĩ
Không khí tựa như bị sấy khô không còn chút nào âm sắc và năng lượng
Thiên địa khoảng khắc này tịch mịch đến âm u.
Một mảnh trời đất cứ như vậy lâm vào tĩnh lặng.
Không còn bất kỳ âm thanh hay mầu sắc, không còn chút nào sức sống của sinh linh.
42 con người trong đủ tư thế có quỳ, có đứng, có khom, mỗi người đều giữ y nguyên sắc thái đó hóa thành tượng.
Trái tim không biết khi nào đã ngừng đập, nhưng một sự hối tiếc kỳ dị cuối đời vẫn tràn ra ngoài, diễn biến trên sắc mặt và hơi thở.
"Xè....xè...." Thiên vạch quần tiểu một bãi to lên đỉnh đầu Độc Mễ Thuấn bây giờ đã hóa thành xác chết nằm yên.
Lúc mà Thiên nghênh ngang bước đi, cảnh tượng sau lưng vẫn hệt như một bức tranh sinh động vĩnh tồn ở đó, người quỳ vẫn quỳ không sụp đổ.
"sống vô tồn ý nghĩa, chết mặc xác không ai chôn"
Tựa như chứng minh cho câu nói còn mãi vang vọng trong không gian này.
Kẻ khom vẫn khom không gập lưng.
Người đứng vẫn đứng không chùn chân.
Nhưng mà ánh hoàng hôn chiếu tới lại đặc biệt khiến bức tranh này tràn ra cả một hải thức của tuyệt vọng và hối hận.
Cửa Tàng Kiếm Các từ đó dính vào ô danh không thể tẩy, Thiên Kiếm Môn cũng từ nay dậy sóng không yên chuẩn bị cho phong vân sóng dậy.