Nho đạo, vũ(múa) đạo, họa đạo, kiếm đạo, nhạc đạo....thậm chí là cả phù đạo, luyện khí đạo cũng đều mơ hồ có trong tranh.
Càng đáng sợ hơn, tranh này còn ẩn ẩn tạo thành một dạng gần giống như một loại trận pháp tự nhiên.
Nó hồn nhiên thiên thành mà như quỷ phủ điêu trác.
Người chết không thể vô cớ nhưng trong tranh lại tựa như mặc định tự nhiên là phải thế.
Tựa như một góc cây mục mọc lên chồi non xanh tươi, bức tranh này lấy 42 tử thi tựa như củi mục nhưng có sẵn trong tự nhiên, nhưng trong sự điêu tàn lại là sinh mạng.
Chỉ có điều, dưới cặp mắt hành gia của 3 lão đầu này họ nhìn ra được một điểm mấu chốt mà không ai nhìn ra.
Bức họa này, tựa như thiếu đi gì đó. Hệt như cái lồng không có con chim.
Sinh mệnh của bức tranh này, là cái gì...
"Tử vong...sao lại có sinh mệnh....có khí vận, có mạnh cách.... Cũng có cả nhân khí....những thứ này là ở đâu ra" Miêu lão lẩm lẩm
"Ngươi nha...câu này đã nói lần thứ 200 rồi, còn chưa chịu dừng sao..." Dược lão chọc ngoáy
"Lão trình....ta thấy tranh này bên trong còn có trận pháp, mà trận pháp là thường phải có trận tâm....ngươi xem...trận này có tâm hay không?" Dược lão suy ngẫm
Nhưng một câu đánh thức người trong mọng, Trình lão lập tức như bừng tỉnh, chòm râu dựng đứng mắt trợn tròng
"Không sai...trận tâm...nhất định là nó, họa đồ này lấy tử vong làm nền cho sinh mạng vậy trận tâm nhất định phải là vật sống...vật sống.....vật sống....vật sống,..." đến 2 chữ cuối này lão liền như phát điên không ngừng lặp đi lặp lại.
"Sinh mạng của nó là tới từ một ai đó còn sống, đó là hạch tâm của trận này....tử vong làm nền cho sinh mạng, sinh mạng duy trì tử vong..ách, đây là.....đây không phải là...."
Cả 3 lão đầu bất chợt nhìn nhau, mắt to trợn lớn miệng đồng thanh
"Đây là địa ngục trần gian...thật đáng sợ"
Họ im lặng lại nhẹ đưa ánh mắt khiếp sợ nhìn vào bức tranh tử vong bên trong mà lòng trăm mối khiếp sợ, vô vàn suy nghĩ khủng bố chất chồng lên nhau
"Tên xấu số đó.......là Âu Tổng...." Miêu lão nghẹn ngào
"Sư phụ, ngài nói gì ta không hiểu...."tên công tử như bạch ngọc tiến lên hỏi Trình lão, thái độ đối sư phụ vẫn hờ hững như thế nói chuyện rất băng lạnh cao ngạo.
Nhưng mà lần này, Trình lão căn bản chẳng thèm quan tâm điều đó cũng không rảnh trả lời
"Dùng họa mỹ vẽ tử vong, chấm bút.. sinh linh vào địa ngục...."
"Giết người bằng ý cảnh tuyệt đẹp, hành hạ người vào mộng cảnh thống khổ,...là tử vong luân hồi, là sinh tử giới tuyến....bức họa này hẳn nên có tên như vậy"
"Không sai....luân hồi chi đồ, họa này là "thế", là "ý, là trận pháp nhưng cũng là thiên địa....nói cách khác, trận này....không..gì..phá được..." Dược lão đầu nghẹn ngào
"Tên Âu Tổng đó....hẳn phải chết không thể nghi ngờ..." Trình lão khẳng định
"Thiên Kiếm Môn này....cũng không có ai đủ năng lực cứu hắn"
........
Bên cạnh họ, một đám công tử ai nấy mắt cao hơn đầu thân phận cao quý đều bị những lời nói nhập nhằng của 3 vị tông sư này nói cho sợ hãi.
Tên công tử như bạch ngọc thần thái băng ngạo kia cũng có chút suy ngẫm nhưng trong đáy mắt lại là không phục.
Hắn là tên gì ah...là Tuyết Thiên Nhai
Đệ nhất thiên tài mạnh nhất Thiên Kiếm Môn, dù là thân phận địa vị hay thiên phú thực lực, diện mạo khí chất đều là ở đỉnh cao mà ai nấy đều phải ngưỡng vọng.
Hắn ở Thiên Kiếm Môn này thân phận dù chỉ là chân truyền đệ tử nhưng địa vị lại không thua gì trưởng lão, thậm chí đa số trưởng lão thấy hắn đều phải nể mặt.
Người như hắn mới chân chính là kỳ tài, dưới mắt hắn sao có thể tồn tại kẻ thứ 2.
Thiên Kiếm Môn này chỉ có người nể hắn, kính hắn thậm chí sợ hắn chứ không có chuyện hắn phải dưới bất kỳ kẻ nào, cũng không có bất kỳ kẻ nào đủ tư cách lọt vào mắt hắn như thế.
"Hừ, Hoàng Thanh Thiên ah....bất quá chỉ là một nhãi ranh mang dòng máu dân tộc thấp hèn mà thôi...một bức tranh thấp kém, bàng môn mạt kỹ không đáng nhắc tới....có gì đáng khen ngợi chứ"
Hắn bĩu môi khinh thường, thần thái khi nhục thế gian như kẻ dưới khi nhìn bức tranh trước mặt, hắn xem thường Hoàng Thanh Thiên nhưng mà lúc này hắn cũng đang xem thường luôn cả chính sư phụ và 2 vị tông sư ở đây.
Nhưng mà hắn lại không hề biết rằng bức tranh mà hắn xem thường này lại có sự đáng sợ đến mức độ nào, dù là 3 vị tông sư cũng trầm trồ thán phục, và nếu nói không quá thì thật sự Thiên Kiếm Môn này đỉnh tiêm cường giả cũng không có cách phá được sát trận của bức họa đó.
Họa đạo là bàng môn không sai, nhưng vì như thế mà nó rất ít người tu luyện, lại càng ít người có thể thấu triệt nó đến mức độ cai thâm.
Trong vô tình, nó bị người xem là bàng môn nhưng lại không có ai biết rằng, một khi họa đạo mà được luyện đến cực hạn....nó sẽ càng khủng bố hơn kiếm đạo rất nhiều.
Sự đáng sợ mà khi lọt vào mắt những người không hề biết gì về nó thì chính là như Tuyết Vô Nhai này.
Nhìn da lông thì không hiểu được gì, để người ta khinh thường đến cực điểm nhưng nếu hắn thử bắt tay vào phá giải thì lúc đó....hắn sẽ lập tức biết được sự ngu ngốc của mình.
...............
Cùng lúc đó tại Âu gia.
Trời tối trăng thanh, một đêm yên bình đối với bất kỳ kẻ khác, nhưng chỉ ngoại trừ 1 người
Âu Tổng.
Trên giường, hắn đang run lên lập cập vì sợ hãi, linh hồn của hắn sớm đã bị tách rời khỏi cơ thể để lại một thể xác lạnh ngắt run lẩy bẩy ở đây.
Thiên Phù Giới nhân loại rất khác biệt địa cầu, ở đây nhân loại chỉ có 9 hồn, là 9 hồn chân chính chứ không phải 3 hồn 7 phách như của nhân loại.
Và 9 hồn này lại có 8 hồn gọi là địa hồn lưu trong thân thể và 1 thiên hồn trấn giữ thức hải.
Địa hồn ẩn chứa trọn vẹn mệnh số mà thiên đạo ràng buộc, mỗi hồn đều rất khó kích phát, và nhân loại Thiên Phù Giới này thô thiển chỉ biết cách mài mòn luyện thể kích thích duy nhất một hồn để đạt đến 400 tinh lực lượng đột phá nhân cảnh.
Thiên hồn có duy nhất 1 hồn, do đó nhân loại ở đây thần hồn yếu ớt, có thể mở ra thức hải tỉ lệ gần như bằng 0, cũng như thiên đạo ích kỷ không cho nhân loại mạnh lên đạt đến thiên cảnh như thần.
Vì lý do đó, Âu Tổng này thiên hồn bị câu đi nhưng thân thể chứa 8 hồn vẫn như cũ sợ hãi đến run rẩy, mất đi thiên hồn thân thể khuyết tàn tựa người mà tựa như ma, như sống mà chẳng khác gì chết.
Ở bên kia, nơi trước cửa Tàng Kiếm Các nơi 42 tử thi đứng đó, nơi này dưới ánh sáng đêm lại càng thêm khiếp người, âm khí trời đất tụ tập về khiến nguyên bức tranh liền như địa ngục trần gian, âm u quỷ khí, tiếng oán ai vang vọng rợn người.
Giữa bức tranh đó, một đạo linh hồn rất quen thuộc đang cuộn mình bên trong, xung quanh là 42 những đạo oán hồn đang lượn lờ cắn xé tràng cảnh rùng rợn khiếp người.
"Tha cho ta....cầu xin các ngươi tha cho ta...."
Thiên hồn Âu Tổng bị cáo xé dằn vặt đã đau đớn gào thét đến sợ hãi bây giờ đã sụp đổ chỉ biết cầu xin.
Luân hồi họa tác chính là như thế.
Thiên hồn chỉ 1, không chết nhưng trong địa ngục.
Tám hồn nhục thân sống mà hệt như tùng xẻo cực hình.
Sống mà như ma.
Chết mà như quỷ.
Sống chết đều trong địa ngục.
Cách chết đáng sợ nhất mà thế gian chưa từng biết tới.
Một bức họa tác, đẹp mà khủng bố chí cực trong thiên hạ.