Trong khí thế ngạo nghễ chúng sinh, lão ta lấy trong túi trữ vật ra một cái ghế dựa bành được khảm vàng nạm ngọc rất tinh mỹ sau đó ông ta chiễm chệ bước lên ghế ngồi xuống.
Nhìn ông ta ngồi đó mắt lim dim kiêu ngạo, đám đệ tử ở dưới cảm giác thấy vô cùng chướng mắt, mấy nữ đệ tử còn nhẹ quơ quơ mấy nắm tay trắng nõn lên hung hăng đấm mấy cái vào không khí làm như đang muốn nhắm vào cái mặt Phó Hồng Sơn mà đánh vậy.
Tuy nhiên một tên lão sư không ra gì tuy chướng mắt thật nhưng càng như vậy đám đệ tử phía dưới lại càng không chú ý tới lão, không khí rất nhanh chóng liền lấy lại sự yên tĩnh và chờ đợi.
Lại thêm 10 phút nữa qua đi, tại vị trí cổng vào số 1 lại thoáng hiện một bóng người, nhưng đáng tiếc người này vẫn không phải là người mà chúng đệ tử mong đợi.
"Sư...sư phó...ngài sao lại đến đây" một đệ tử nói
Phía cổng số 1 này, một nam nhân trung niên da mặt nhẵn nhụi, quần áo đắt tiền, gương mặt lành lạnh, khí thế lại càng cố hiện một sự cao lớn không thể với tới.
Tuyết Viễn Kiền
Giảng sư thứ 2 của giảng sư đường, tuổi mới chỉ 60, đệ tử nội môn bát cấp, dòng chính tuyết gia đời thứ 4, tu vi địa cấp trung kỳ.
Tuyết gia. Một trong 9 đại gia tộc cự đầu trong Thiên Kiếm Môn, một lực lượng không người có thể khinh thường.
"Hừ...Phó giáo sư cũng tới rồi sao, ngươi là tới nghe giảng hay là muốn ma cũ bắt nạt ma mới"
Lời Tuyết Viễn Kiền nói ra vừa châm chọc Phó Hồng Sơn mà lại vừa tỏ ý khinh thường giảng sư mới chính là Thiên.
Một câu này vừa phun ra, ngay lập tức liền khiến mấy vạn cặp mắt bất mãn nhìn tới.
Tuyết Viễn Kiền tới đây mục đích rất là rõ ràng, ông ta cũng không hề trả lời câu hỏi của học sinh mà tự cho mình là đúng ngự không bước về phía giảng sư đài.
Lựa một chỗ sạch sẽ, ông ta ngự không như vậy mà khoanh chân nhắm mắt dưỡng thần.
Nhìn thấy tên lão sư này, cả đám học sinh đều hận đến ngứa răng, ánh mắt nhìn tới từng người đều hiện vẻ chán gét, không khí của toàn buổi sáng tốt đẹp liền bị 2 tên khốn này phá hỏng, tâm trạng tốt đẹp của các đệ tử cũng giống như bị phá tan.
Nếu như không phải còn biết rằng lát nữa Thiên đại sư sẽ tới, nếu như không phải họ phải chờ từ 12 giờ khuya để được giành chỗ đẹp thì bây giờ chắc là họ đã bỏ về hết sạch.
Càng nhìn thái độ khinh người ra mặt của 2 con người trên kia, họ càng cảm thấy chán ngấy ra.
Vô số tiếng thở dài không ngừng vang lên, dưới mông đít mọi người đều như có gai, ánh mắt vừa cố trông mong nhìn ra phía cửa số 1 mà người thì vừa khó chịu ngứa ngáy.
Nhưng mà so với mọi người tưởng tượng thì sự việc lại khác hoàn toàn.
Tại vì Thiên tới, nhưng không phải hắn đi vào bằng cửa số 1.
Đang cái lúc mà trăm ngàn cặp mắt đang lom lom nhìn ngóng ra cửa số 1 ở phía sau, cùng với mọi tri giác của 2 vị giáo sư Phó Hồng Sơn, Tuyết Viễn Kiều đều đổ dồn về phía đó thì lúc này.
Tại cửa số 3. Đây vốn là một cái cửa nhỏ bên nách giảng sư đài, chính là một nơi bình thường rất có ít người hay đi và đặc biệt là các lão sư xưa nay đều khinh thường mà bỏ qua.
Nhưng tiếc rằng bây giờ, một bóng hình quen thuộc mà lại tầm thường lại chậm rãi bước vào từ cửa này mà tiến vào.
Đại đa số đệ tử đều không hề chú ý tới nơi đó nhưng mà vẫn có một vài sự ngoại lệ.
"Ah...là Hoàng Thanh Thiên đại sư..." vừa nói xong, vị cô nương này liền lấy tay bưng kín miệng, mắt trừng khẩu ngốc nhìn về phía bên trái.
Và điểm đáng sợ của cái tên "Hoàng Thanh Thiên đại sư" ngay lúc này liền bộc phát ra.
Chỉ thấy ngay thời điểm mà giọng cô nương này vang lên, trong không khí im lặng này thì một tiếng động nhỏ cũng vô cùng chói tai huống chi là một giọng nói.
Ngay tại thời điểm đó, mấy vạn cặp mắt tức thì chuyển từ cửa số 1 về phía cô gái vừa nói sau đó nhìn dọc theo ánh mắt cô mà hướng tới giảng sư đài.
Nơi đó, một nam thanh niên tuấn tú trẻ tuổi, sắc mặt hiền lành mà gần gũi, phục trang vải thô tầm thường không chút hoa quý, trên thân hắn không có bất kỳ khí thế cao lớn.
Chỉ thấy hắn không nhanh không chậm từng bước chân đạp đất đi lên từng bậc thang lên giảng sư đài, ánh mắt nhìn về phía các học sinh của mình sau đó.
Mấy vạn con người giống như ăn phải thuốc kích thích, cái mông nhảy cẫng lên một cái liền đứng lên, sau đó..
"Kính.... chào..đại..sư..." một đợt âm thanh như sóng cồn vang vọng lên giống như toàn bộ nhiệt huyết trong phổi mấy vạn học sinh đều mạnh mẽ trút hết ra.
Mấy vạn con người đều nhất loạt đứng lên khỏi chỗ rồi tung hô, khí thế sôi sục.
Trên đài cao, Thiên có tầm nhìn hơi nhỉnh hơn so với bên dưới, bằng vị trí này hắn có thể bao quát hết được cả toàn khu giảng đường, nhìn thấy được toàn bộ những học sinh của mình bên dưới thậm chí là cả trên cành cây hay mái nhà.
Khá bất ngờ trước một mảnh nhiệt huyết và cách đón tiếp này, Thiên nở một nụ cười tươi rói từ tận đáy lòng sau đó chậm rãi ngồi xuống cái bồ đoàn mầu hồng sạch tinh thơm tho.
Ở bên dưới, 2 nữ đệ tử thấy hắn ngồi xuống cái bồ đoàn mình tự tay giặt liền hạnh phúc cười tươi rói.
"Các ngươi ngồi xuống đi"
"Loạt xoạt....loạt soạt.."
Các đệ tử phía dưới tự ngồi xuống chỗ của mình, ai nấy đều giống như vô cùng thỏa mãn.
Bên dưới, một cô nương có gương mặt nổi rất nhiều mụn đỏ phủ lên một tấm dung nhan xinh đẹp và tấm thân mềm mại đang hướng cặp mắt long lanh nhìn say đắm về phía Thiên giống như tìm được bảo vật bị mất.
Đó chính là vị Phượng Tỷ có hung danh người ta thường gọi là "hồng y ma nữ"
Thiên ngồi xuống, hướng cặp mắt nhìn về đám học sinh của mình, trong ánh mắt vẫn là một sự nghiêm nghị nhưng lại khiến người nhìn cảm thấy ấm áp.
Mấy vạn học sinh ở đây cũng đều ngay ngắn chỗ ngồi rồi hướng cặp mắt lên trên nhìn Thiên đầy mong mỏi.
Đáng tiếc, trong không khí tươi đẹp này một giọng nói rất bất nhã lại vang lên.
"Tầm thường...quả thật là tiện nhân sẽ có tiện cách mà...hừ" giọng nói này chính là tới từ miệng Phó Hồng Sơn đang ngồi chiễm chệ trên ghế.
Tuyết Viễn Kiều cũng lạnh lùng phun ra một câu đầy khinh thường.
"Thật là một quần tiện nhân"
Ngay lập tức mấy vạn ánh mắt căm giận tức thì hướng tới lão.
Sỉ nhục, nếu là bình thường thì cũng thôi nhưng bây giờ lại dám sỉ nhục cả đại sư. Người mà chúng đệ tử ở đây đều đặt tất cả hi vọng tương lai vào đó. Điều này sao có thể chấp nhận được.
Nhưng mà khi mấy học sinh phía dưới căm giận còn đang định đứng lên bộc phát thì lúc này giọng của Thiên vang lên.
"Hai đứa các ngươi là ai....nếu là học sinh thì nên xuống dưới mà ngồi...còn nếu là chó, thì không nên sủa bậy"
Lời Thiên vừa nói ra xong, cả 2 vị lão sư Phó Hồng Sơn, Tuyết Viễn Kiều đều không thể bảo trì được phong độ.
"Tiện nhân...ngươi nói gì.."
"Hừ...thật vô lễ, không biết trên dưới...Hoàng Thanh Thiên, ngươi có biết ta là ai không."
Lúc này Thiên thản nhiên nói.
"Ta nói gì ai cũng nghe, chỉ trừ mấy kẻ điếc....các học sinh, vừa nãy là ta nói gì"
Ở bên dưới, tất cả mấy vạn con người giống như dưới cơn ức chế tìm được chỗ xả, lồng ngực liền mở rộng miệng đồng thanh hô lớn.
"Thưa đại sư..."là học sinh thì ngồi đúng chỗ, làm chó thì nên ngậm miệng"
Lời này từ mấy vạn cái miệng phun ra, vô cùng đồng thanh...vô cùng lớn và vô cùng chói tai.
Một lời này nói ra, giống hệt như một cái tát vang dội khiến cho cả Phó Hồng Sơn và Tuyết Viễn Kiều đều nóng ran cả mặt.
"Hừ...các ngươi...muốn..chết" Tuyết Viễn Kiều nộ hỏa xung thiên chỉ ngón tay vào Thiên.
"Các ngươi..thật to gan..."Phó Hồng Sơn run run ngón tay chỉ về phía mấy đệ tử của mình.
Sát khí ngập trời từ thân Tuyết Viễn Kiều phun trào.
Nhưng mà ngay lúc này, Thiên lại điềm đạm nói.
"Muốn chết...không phải là ta. Các học sinh hôm nay ta dậy cho các ngươi bài học đầu tiên"
"Ngựa hiền bị người cưỡi, người hiền thì bị người khi. Mạnh mẽ...không phải chỉ trên cơ bắp, mà mạnh mẽ còn nằm trên tinh thần. Giang hồ khoái ý ân cừu, chịu ơn thì thập bội hoàn trả, chịu tình lấy thân mà thay, nhưng....
Giọng Thiên giống như chuông rung vang vọng gõ mạnh vào tai người nghe.
"Gặp mạnh càng mạnh...gặp ác càng ác,....gặp hung càng hung, kẻ thuận ta là bằng hữu...kẻ nghịch ta là kẻ thù...chỉ có một chữ thôi...."
Giọng Thiên rít ra, sát khí tuôn trào.
"G...i...ế...t.."
Không hiểu Thiên có dùng tới cái gì "đại thế" hay không, nhưng một câu này của hắn chứa đầy một loại ý chí nghiêm nghị lẫn máu tanh.
Mấy vạn đệ tử phía dưới cảm nhận thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt sau đó vô cùng vô tận lực lượng ý chí và tức giận liền phun trào.
Mỗi một học sinh ở đây dù là những thiếu nữ tay trói gà không chặt, sắc mặt búng ra sữa nhưng một câu này nghe xong, khí sắc trên thân liền thay đổi, một tia nộ ý bộc phát, một tia sát khí ngưng dọng.
Một đời võ giả, lấy sát phạt để tự vệ, lấy vũ lực để tự cường. Những thiếu nam thiếu nữ non choẹt này chính từ thời khắc này đã học lấy bài học đầu tiên trong cuộc đời huy hoàng của mình.