"Oành...oành..."tiếng sấm như 1 cơn cuồng nộ nhưng không có mưa để trút sạch sầu bi.
"Tạch...xẹt..." khô khan, tiếng sấm chớp khô khan giống như 1 đứa con xa mẹ...đang nhớ về quê nhà...bầu trời u tối hệt như ai đó đang thở dài tại bờ hồ
..........
Giường như nhậy cảm nhận thấy điều gì đó, 4 người con gái và bà Thu Sương đều đồng loạt mất đi cảm hứng đi chơi
"Con sao vậy...." dì Thu Sương hỏi diễm
"Con không biết nữa....tự nhiên thấy trong tim như nhói đau...buồn, nhưng không hiểu vì sao..."
"Sao chị giống em vậy....em cũng thấy vậy đó...." mai cũng đồng cảm
Sau đó là hoa và hồng cũng ỉu xìu ngồi ra ghế chờ
"2 con cũng vậy ah...."
"Dạ....vậy là sao hả dì..." hồng hỏi
"Ta cũng không biết...ta cũng thấy vậy....trực giác của ta đúng lắm...nhất định là có chuyện gì đó rồi...
"Dì...con tự nhiên thấy hơi lo cho tên đó..."
"Chị..." mai tựa hồ bị diễm nói ra ý của mình
"Em mau gọi cho hắn coi...chị không thể chịu nổi cảm giác này....sẽ chết mất..."
"Uhm..." mai nhẹ nhàng lấy điện thoại ra bấm số của Thiên, tay cô bấm gần như không cần bất kỳ suy nghĩ, tựa như số điện thoại đó đã nằm sâu trong lòng từ lâu
"Tuuuuuut.....tuuuuut..." không nghe
Mai lại bấm gọi lại
"Tuuuut....tuuuut...." lại không nghe.
Tay mai bắt đầu gấp gáp, ngón tay đã run run, cô liên tục bấm gọi thêm 3 lần nữa mà đều không bắt máy
Không khí lập tức trầm xuống, tựa như 1 loại khủng hoảng đang lan tràn
"Hức...nghe máy em đi...anh Thiên....em xin anh...đừng có chuyện gì nha...." mai và hoa đã bật khóc
Chỉ có diễm và Thu Sương là còn lại chút bình tĩnh.. nhưng 2 tay diễm đã bấm sâu vào thịt trắng bệch...
Mặt bà Thu Sương đã trở nên nghiêm nghị, khẽ đảo cặp mắt "vô ảnh" đã hiện ra, bà nói bằng giọng cực kỳ nghiêm trọng
"Lập tức liên lạc với ông ấy...nói với ổng....nếu Thiên mà mất 1 sợi tóc....ta sẽ không tha thứ cho ông ấy..."
Vừa xong là vô ảnh đã biến mất như chưa từng xuất hiện
Quả nhiên không tới 3 phút sau vô ảnh đã trở lại và nói 1 câu gọn lỏn "không sao". Thật không hiểu hắn làm cách nào mà tốc độ kinh người như vậy
Dù là vậy nhưng 2 từ hắn mang lại này đã khiến trái tim Thu Sương rớt trở lại lòng ngực
Thở ra 1 hơi...Thu Sương nói:
"Không sao rồi,...tên đó chỉ là buồn chút chuyện thôi mà...các con yên tâm đi.." dù là khuyên nhủ nhưng giọng bà như ăn phải mật đắng.
Vô ảnh và bà đều có 1 loại liên hệ tình thần đặc biệt k cần phải nói quá nhiều
"Tên đó xưa nay lúc nào cũng vui vẻ, hắn giỏi nhất là chọc ngoáy người khác làm người ta tức điên...sao hắn lại có chuyện buồn được..." hoa nói bằng giọng không tin
"Hàiiiii...các con không biết sao..."
Diễm cũng chua sót nói "không lẽ...hắn buồn chuyện đó..."
"Chuyện gì vậy chị diễm..." hồng khó hiểu
"Em không biết là phải thôi....Thiên...anh ấy...là mồ côi cha mẹ đó..." diễm thở dài nói
"Uhm...nó có 1 quá khứ rất khổ cực, ở với 1 người bác rất nhẫn tâm, nó phải làm như ôxin trong nhà...với lại...còn phải bán vé số kiếm tiền ăn học nữa đó...đừng nhìn nó bây giờ lóc chóc....đó chỉ là phần vỏ đỏ che đi ruột xanh mà thôi...chưa bao giờ nó thôi chờ đợi được tìm về cha mẹ mình"
Sự đồng cảm lập tức sinh sôi 5 người phụ nữ liền khóc lóc, suýt xoa
Đặc biệt, trong mắt 4 nữ, lúc này Thiên đã trở thành đối tượng cho họ bảo bọc...bảo bọc vô điều kiện
Để rồi....dù hắn có lại gia đình hay không...họ vẫn là người luôn bên cạnh và làm gia đình thay cho người cha mẹ kia
............
Cùng lúc đó lão hoàng chính hào khi vừa nghe tin báo của vợ cũng long sòng sọc lên mở thần lực truy tầm hơi thở của Thiên.
Nãy giờ bị chọc tức là đó, nhưng chân chính gặp việc thì ông vẫn xem hắn như bảo bối
Ngược lại, việc bị chọc tức này mặc dù hơi khó chịu, nhưng đối với 1 thần cấp cao thủ như lão. Cảm giác này lại vô cùng thú vị, riết rồi lão cũng nghiền cảm giác này
Cứ 2 ngày mà không thấy tên khốn đó gọi điện "vay tiền" là trong lòng ngứa ngáy, thế nào cũng lại gọi điện cho Thiên kiếm chuyện gây sự
Riết rồi 1 già 1 trẻ này như 2 đứa con nít suốt ngày cãi qua cãi lại, phùng mang trợn má lên
Không ngừng tìm tòi trong không gian. 2 tay lão gấp gáp như sắp chết đến nơi
Hơi thở của Thiên lão nhớ kỹ, có thể nói trên đời này ngoài vợ ra thì hơi thở của hắn là lão nhớ kỹ nhất.
1 ngày mà không nhìn hắn 1 cái thì lão cũng khó chịu, 2 vợ chồng nhiều khi không thích coi tivi mà bắt lão vạch không gian ra coi tên khốn kia ghẹo mấy cô gái...
Thú vui kỳ lạ này của 2 vợ chồng riết rồi khiến họ cũng như đầu trộm đuôi cướp, còn lão hào thì cứ như 1 con chó, ngửi qua ngửi lại tìm coi hắn ở đâu
Tuy là vậy, nhưng tất cả đều xuất phát từ tình yêu thương vô bờ bến của họ với Thiên mà thôi.
Chứ hỏi 1 vị thần cấp như lão, kể cả vợ nữa, không ngoại lệ, cũng là 1 vị thần cấp chỉ khác là bị nguyền rủa mất đi thực lực...dù là vậy nhưng thử hỏi trên đời thứ có thể khiến họ mặn mà thì có mấy
Người khiến họ chú ý cũng vậy, và cả niềm vui trong cuộc sống
Đời sống của họ đã không thể dùng từ bình thường để hình dung nữa
Nhưng 1 đứa nhóc xuất hiện lại khiến họ như bị ăn phải bùa chú.....vừa yêu quý lại vừa kính trọng
Tựa như bạn lại giống như con cháu...cảm giác thật khiến họ không cách nào dứt được ra
Đến cả về nước họ cũng mặc, ở đây họ đã tìm được niềm vui...niềm vui tuổi xế chiều...
Mãi đến khi lão nhìn thấy cảnh Thiên đè Tình ra đánh, ông ta mới ngây người ra
"Mày..tưởng rằng....2 từ...con hoang....là ai cũng được nói sao..."
"Tao mồ côi....nhưng tao vẫn có cha mẹ...dù có là sao...họ vẫn là người sinh ra tao....mày là cái gì mà dám sỉ nhục họ....hả.."
"Tao khổ cực bán vé số...tao...phải nhịn nhục để đi học....nhưng mà tao không bao giờ lạc lối....tao hận cha mẹ tao....nhưng tao chưa bao giờ chửi họ....vậy thì mày....mày là cái gì mà dám chửi họ...hả
"Rồi sẽ có 1 ngày....sẽ có 1 ngày....họ sẽ tới tìm tao....họ sẽ lại gọi tao là con...."
"Họ chỉ là có việc nên mới bỏ tao lại thôi....không cần gì cả....không cần cả 1 lời xin lỗi....chỉ cần họ chịu nhớ tới tao....tao sẽ lại gọi họ là cha....là mẹ....16 năm....16 năm tao cố gắng học...cố gắng sống tốt là để làm gì.....để khi gặp lại....họ sẽ không buồn....tao sống được là nhờ ước mơ đó đó....thấp hèn phải không....hả..."
"Mày giầu có...mày được tất cả....học giỏi thì có người khen....thi rớt thì có người ôm....làm sai thì "được" cha mẹ đánh....bị bắt nạt thì có thể tìm cha tới đánh lại.....còn tao....tao không có....mày hiểu cảm giác đó không....hả....nhưng mà mày đủ tư cách dậy tao sao....mày đủ sao...."
2 hàng lệ già nhẹ lăn trên đôi má sắt đá của hoàng chính hào và Thu Sương
trước mặt họ là đoạn ký ức lúc Thiên nói với tình được lão hào gom lại thành ký ức thủy tinh này
Trong đó, Thiên như ma quỷ, hắn thật sự đáng sợ...đáng sợ tới nỗi cả trời đất cũng bị ảnh hưởng
Nhưng mà hắn lại là 1 ma quỷ thiếu thốn tình cảm và tràn đầy mơ ước về gia đình...người xem sẽ không thể kìm được nước mắt xúc động
"Ông ơi....mình phải làm sao để giúp nó đây ông....
"Giúp như thế nào....đến bên nó và nói mình là người thân của nó sao..."
"Sao lại không...."
"Nó sẽ tin sao...
"Ông không cảm nhận được sao...
"Hà...cảm nhận gì...
"Tôi cảm thấy...Thiên...nó ...nó luôn có 1 loại liên hệ không thể chối bỏ với huyết mạch của chúng ta.....
"Còn nữa...tôi thấy nó....nó luôn nhìn chúng ta bằng ánh mắt trông đợi...nó thích dụi vào lòng tôi tỷ tê như những đứa trẻ khác...nhưng nó lại không làm được....nó thích ông bảo hộ cho nó...nhưng lại không biết làm sao....nó suốt ngày đòi vay tiền ông...ông còn không cảm nhận được điều đó sao....nó....hình như đã cảm nhận được điều gì đó rồi..."