Lần này Thiên không hề mạnh mẽ như lần trước, ngược lại hắn càng bền bỉ và dẻo dai. Nhưng điều đó không có nghĩa là khoái cảm ái ân sẽ sụt giảm đi
Mọi hành động của hắn đều xuất phát từ tình cảm, từ tình yêu nóng cháy. Ái ân vốn có mục đích chân chính là từ đây
Nó sinh ra không phải để thỏa mãn con người về nhục thể, để con người mất đi tình cảm thiên liêng mà tạo hóa ban cho để hóa thành 1 con thú chỉ biết duy trì nòi giống, mà ái ân...nó là đến từ con tim...con tim chân thành...tình yêu chân thành...và 1 lòng vì hạnh phúc của đối phương
Mỗi nét mặt, mỗi tiếng rên rỉ, mỗi hành động của đối phương hắn đều biết rõ, bản thân mình sẽ hanh phúc khi tiếng rên đó lên cao, sắc mặt cô ấy ngây ngất đắm say,...sẽ dễ chịu khi sóng xô bờ, tiếng rên cao vút, cao trào vượt qua đỉnh núi
Thỏa mãn, đây là loại thỏa mãn của cả thể xác lẫn linh hồn
Để rồi bản thân mình nhận lấy hạnh phúc từ cơn thỏa mãn của đối phương.
Sờ lấy làn da hồng rực, mịn màng như tuyết của mai, đặt bàn tay lên trái đào chín mọng, mỹ cảm mềm mại truyền đến làm Thiên thật sự say đắm
"Em..."
"Dạ..
"Sao hả...dễ chịu không..."
"Có..."mai nói bằng giọng nhỏ như muỗi kêu.
"Em ơi...nhưng mà anh vẫn chưa thỏa mãn..." Thiên làm bộ dạng bất mãn
"Em mặc kệ anh..." mai ngại ngùng nói, cái mặt đã dấu vào chăn
Quả thật là hắn vẫn chưa thỏa mãn, nãy giờ mới có hơn 1 tiếng mà tốc độ lại chậm...sinh lực hắn còn tràn đầy chưa giải phóng ra hết
"Em..." Thiên lại vật mai ra hôn khắp người, mới nghỉ có 5 phút mà đã nữa rồi, mai cũng cảm thấy sợ với năng lực của tên này.
Đương nhiên là hương thơm và dục tính mà hắn mang lại cũng khiến cô lại 1 lần vực dậy cảm giác
Đại chiến lại 1 lần nữa bắt đầu, cả 2 người họ đều là kẻ tu hành, sức chịu đựng mạnh hơn nhiều so với người khác. Đặc biệt là thần thông "âm nguyên chi hải" của mai lại càng là thứ phù hợp song tu lâu dài hơn nữa.
Đại chiến triền miên suốt 1 đêm, vật cứng của Thiên vừa dài vừa to, lại có thể khống chế tùy ý, 1 lần tuôn trào vừa đủ đưa trọn vẹn giòng tinh anh nóng hổi vào tận sâu bên trong.
...............
Bắt đầu 1 ngày làm việc mới tràn đầy phấn khởi, Thiên tận tình dẫn mai đi ăn sáng, chăm cho cô từng li từng tý, ngọt ngào như thủa mới yêu, mãi đến khi vào lớp rồi mai mới cười tươi rói từ biệt hắn.
Trở về nhà lúc 6h30. Vừa kịp để đưa diễm đi làm
"Ê...anh đi đâu mà cả đêm tới giờ mới chịu lòi mặt ra hả..."
"Anh đi với 1 cô gái...cô gái mà sau này sẽ làm chị em 1 nhà với em đó..." Thiên nửa thật nửa đùa
Nhưng mà trực giác của con gái nhắc bảo cho diễm biết, hắn nói chưa chắc đã là đùa, trong lòng thoáng ảm đạm...
"Em sao vậy...buồn hà..."
"Loại người trăng hoa như anh ai mà thèm buồn..." vừa nói xong diễm đã biết mình lỡ lời rồi, không biết sao khi nghe hắn nói đi với con gái khác là mình lại như vậy...chưa đánh đã khai rồi.
Nhưng mà bản chất cô là người con gái làm chuyện lớn, vừa nói xong nhưng vẫn làm lơ giống như không hề có chuyện gì vậy
"Uhm...vậy được rồi.." Thiên cố ý làm lơ luôn, hắn cất bước đi vào trong
Nhưng mà vừa đi qua mặt diễm, không biết sao 1 cơn tức giận nảy lên trong lòng cô..
"Ê tên kia...biết người ta buồn mà làm thái độ đó hả...anh..."
"Em nói em không buồn mà..anh đâu có biết"
"Anh....ahhh....em đánh chết anh...đánh chết loại đàn ông vô tâm như anh...."
Con gái là vậy đó,...nếu bạn quan tâm họ thì họ sẽ làm lơ bạn.
Nhưng khi bạn làm lơ với họ...họ sẽ tức giận. Không tin...bạn cứ thử đi...thảm cảnh đó sẽ...rối tinh rối mù lên..mà người chịu khổ sẽ luôn luôn là những người đàn ông đáng thương chúng ta
Diễm hôm nay vốn đã mặc quần áo, chỉnh sửa nhan sắc tươm tất, nhưng cuối cùng lại bị 1 trận vật lộn kinh Thiên động địa trên giường làm bươm ra hết.
Thế là Thiên lại tiếp tục ăn đắng nuốt cay chờ đợi cô sửa soạn lại từ đầu.
May mắn vô cùng cho hắn đó là bây giờ diễm không hề trang điểm, sắc đẹp của cô là đẹp tự nhiên, mọi hình thức trang điểm chỉ làm che mất đi cái hoàn mỹ này mà thôi, lời khuyên này của Thiên chỉ nói 1 lần, sau đó là không bao giờ thấy diễm đụng tới đồ trang điểm nữa.
Và lần này, nhờ có nó cứu mạng, Thiên đỡ được cả tiếng chờ đợi...số hắn đúng là diễm phúc vô cùng..
..........
Hôm nay mặt hàng rau sạch và trái cây sạch bắt đầu đưa vào bán tại khắp các quận, huyện ở TP đã bắt đầu dồn dập bán hàng, người mua đã chuẩn bị tâm lý sẵn từ cả chục ngày trước để săn đón
Cũng phải thôi, công ty Thiên phúc là mang danh từ thanh bang mà ai cũng biết tới, lần trước thì bán thanh xuân lộ làm cả giới đẹp đều sôi trào
Sau đó là cứu mệnh hoàn làm bao nhiêu người bệnh đều đặt mơ ước...
Hiệu quả thật quá nổi trội...danh tiếng của công ty đã được thành lập mà không cần quá nhiều các loại quảng cáo nữa.
Lần này rau sạch, trái cây sạch quả thật làm họ vô cùng mong đợi...
Trái cây ở đây không những thơm nức mũi mà còn ngon không thể chê. Người mua chỉ cần thử 1 trái là sẽ nghiền
Sau đó sao ?. Không cần biết loại trái cây hay rau xanh gì, ai nấy đều mua bằng tất cả sức lực của mình.
Ngày đầu, hàng bán không kịp...nhưng buổi trưa hôm đó sau khi thưởng thức món rau sạch nấu chín này...thế giới quả thật lại thêm 1 lần nữa sôi trào...
Quá ngon
Cơn sốt thực phẩm đã bắt đầu từ bây giờ mà bộc phát, các loại rau bình thường khác mọi người căn bản ăn không vô nữa.
1 sự bỏ bê lập tức sinh ra, các mặt hàng sạch đã bắt đầu thay thế cho rau bình thường.
Người làm vườn thanh bang cũng sẽ giầu lên nhờ nó, họ làm lại càng thêm hăng say, hiện giờ vấn đề trồng rau đã không còn là của riêng bản thân họ nữa mà còn dính líu tới danh tiếng của thanh bang. Cho nên các loại rau bán ra chất lượng càng ngày càng cao, linh dược trồng trong đất phải nhiều lên...
Thiên đang nhìn ngắm thành tựu mà mình làm ra, hắn cũng đang mong đợi vô cùng vào 1 ngày việt nam sẽ giầu mạnh và phát triển hơn nữa. Nhưng vào thời điểm này, 1 tin từ đại hổ lại báo tới làm suy nghĩ của hắn bị gián đoạn
"Chủ thần,...có lẽ ngài phải gặp họ thôi...việc này...họ không thể không gặp trực tiếp ngài được...."
"Có chuyện gì lớn lắm sao..." Thiên hỏi
"Dạ...là họ muốn thăm dò chúng ta...ý định của họ có lẽ là muốn hợp tác với chúng ta..."
"Hừ...hợp tác sao....bản chất khó sửa...được...để tôi gặp...cậu hẹn họ đi"
"Dạ,..chủ thần, hiện giờ họ đang chờ ngài, tôi đang tiếp họ đây..."
"Uhm...được...tôi tới ngay.."
...........
Tại 1 gian đại sảnh vô cùng rộng rãi của 1 biệt thự nào đó, hiện giờ ở đây đã có 5 người.
Thoáng qua sẽ nhận ra 1 người vô cùng quen thuộc..đại hổ
Đối diện hắn là 4 nam nhân.
1 người da trắng, mũi rồng, mặt chữ điền, dáng vẻ kiên nghị, chính trực chính là thủ tướng chính phủ việt nam, Trần trung Việt
Bên cạnh ông là 1 người đàn ông dáng vẻ bệ vệ, da đen, tóc quăn chính là thủ tướng campuchia: mao lim
Bên kia là 1 nam nhân cao lớn bảnh trai là thủ tướng thái lan: Monkol Na Sonkhla
Và cuối cùng là 1 người đàn ông cao gầy, dáng người chuẩn, làn da ngăm đen chính là thủ tướng lào: khăn nùng vảy
Lúc này trần trung việt lên tiếng "ông đại hổ...không biết chủ thần của ngài khi nào mới tới ah...các vị khách của chúng ta thời gian rất hạn hẹp...mong ông giúp đỡ ah.."
"Ngài thủ tương không cần lo, chủ thần của tôi nó tới là sẽ tới...ngài sẽ không làm mất nhiều thời gian đâu.." chưa nói xong thì "bụp" 1 cái bên cạnh đã xuất hiện 1 người
Thân cao 1m8, tóc đen cắt ngắn, mũi cao, da trắng, miệng nhỏ môi mỏng, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, cặp mắt ẩn chứa đầy uy nghiêm, nhưng nhìn tổng quan lại ẩn chứa 1 chút trẻ con chưa lớn, 4 vị thủ tướng đều đồng loạt nghi ngờ mãi cho đến khi
"Chủ thần,..." đại hổ quỳ 1 gối tung hô sau đó lập tức nhường ghế
"Ừm..."
......................................
Xl mọi người nhe, mình viết truyện việt nam là để tôn vinh cho đất nước, cho nên 1 số cái tên và các vấn đề chính trị này nọ, tương đối nhậy cảm. mình xin phép bớt bỏ đi, các bạn thông cảm nhé
Xin hãy đọc truyện mang tính chất giải trí là chính thôi nhé
..................................................................