Bàn Cổ nguyên khí khô kiệt, tinh hoa diệt hết, nhưng lại dĩ nhiên vẫn lạc, thân hóa vạn vật: Mắt trái vi nhật, mắt phải vi nguyệt, tóc hóa thành sao lốm đốm đầy trời, máu tươi biến thành Giang Hà hồ biển, cơ bắp tắc thì thành ngàn dặm đất màu mỡ, cốt cách, hàm răng biến thành đất ngọn nguồn mạch khoáng, gân mạch biến thành con đường, tóc gáy biến thành hoa cỏ cây cối, tinh huyết thì là biến thành chim bay cá nhảy sinh linh, khí vi phong vân, âm thanh vi Lôi Đình, hợp thành mưa móc.
Bàn Cổ Đại Thần ngã xuống, thân thể biến thành Hồng Hoang che trên mặt đất, đầu cùng tứ chi hóa thành Ngũ Nhạc, mà lưng lại thành trong thiên địa điểm tựa Bất Chu sơn... Bụng tế lại hóa thành một mảnh Huyết Hải, cái kia Huyết Hải phương viên mấy vạn dặm, huyết sóng cuồn cuộn, tôm cá không thịnh hành, điểu trùng không đến, Thiên Địa lệ khí tất cả đều hội tụ tại nơi này, tại đây là U Minh Huyết Hải.
Tại Bàn Cổ Đại Thần ngã xuống lập tức, theo hắn trên người bật ra ba đạo thanh khí cùng bộ phận tinh huyết biến thành mười hai đạo trọc khí, tất cả đều bay về phía Hồng Hoang Đại Địa.
Tại thời điểm đó máu huyết hỗn độn thần hình thành nhân khí tạo ra nhân loại, các loại khí hỗn độn bị phân tách rồi hóa linh thành những siêu thần thú thượng cổ.
Ba đạo thanh khí tại trong cực thiên trụ Bất Chu sơn Đông Côn Luân hóa thành Thái Thanh Thái Thượng Lão Quân, Ngọc Thanh Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thượng Thanh Thông Thiên đạo nhân, Tam Thanh thân có Khai Thiên Vô Thượng công đức, cố lúc tu luyện, Tâm Ma không sinh, trừ tà tránh lui, bởi vậy Tam Thanh tu luyện chi đồ thông thuận vô cùng, trong khoảng thời gian ngắn liền có Đại La Kim Tiên tu vi.
Mà mười hai đạo trọc khí hạ thấp thì là biến thành mười hai Tổ Vu
Mấy vạn năm sau, U Minh Huyết Hải tích tụ thiên địa lệ khí hóa thành Ma chi tổ địa.
Lúc đó là thời kỳ thần ma loạn vũ chiếm đóng chinh phạt thế gian tàn ác nhất.
Lúc đó thần lấy tam thanh gồm Thái Thượng, Nguyên Thủy, Thông Thiên dẫn đầu nhân thần.
Ma lấy Thượng Cổ hung ma Càn Đạt Bà dẫn đầu.
2 phe nhân ma đại chiến đến một sống một còn, sinh linh đồ thán, thiên địa vỡ tan vũ trụ lại trở về thời kỳ xây dựng từ đầu, trận đại chiến đó chính là lần đại kiếp diệt thế thứ nhất trong vũ trụ.
Một trận chiến này qua đi, thần ma đều trọng thương lui mình ẩn dật chờ cơ hội đột phá.
Nhưng cũng lúc đó, một trận đại chiến qua đi không chỉ để lại sự tan hoang vỡ nát mà còn để lại vô cùng vô tận lệ khí, xác thi, tàn chi, phá hồn....thời gian qua đi, những oán khí, lệ khí này tích tụ tại nhân gian dần thành lập một Quỷ Giới sơ khai.
Quỷ Lệ đầu tiên ra đời được người ta mệnh danh là Quỷ Vương.
Quỷ vương này bắt đầu từ đó lập ra quỷ giới, thống trị vạn quỷ âm thầm điều khống nhân giới đại chiến thu lấy quỷ hồn lớn mạnh quỷ giới, sau cùng chiến tranh lan rộng đến cả thiên giới dẫn phát ra một hồi đại phá diệt thứ hai gọi là Thiên Diệt.
Sau trận đại hủy diệt này, Nguyên Thủy Thiên Tôn vận ra đại lực lượng giam cầm Quỷ Giới mấy tỉ năm, dựng lại thiên giới chọn ra 2 đóa tiên vân phong cho làm Ngọc Hoàng và Dương Mẫu chỉnh lập lại tam giới, lập ra địa ngục thu hết quỷ hồn phòng cho Quỷ Giới lớn mạnh.
Hiện giờ Thiên luyện ra Quỷ Vương Ấn chính là dựa theo vị Quỷ Vương tiếng tăm lừng lấy đó mà lập thành pháp tướng cho Ấn.
Ấn này pháp tướng là Quỷ Vương nhưng lại không tham lam tàn độc mà ngược lại lại lấy ý chí "cứu vạn quỷ thế gian đi đến cực lạc". Mục tiêu của nó là nuôi dưỡng vạn quỷ, bù đắp nhân sinh tàn nhẫn, giải phóng oán sát chi khí biến quỷ thành một loại sinh linh chân chính có được ý chí và sinh mệnh.
Quỷ ấn này cũng tương đương với một Quỷ Giới thứ 2 ở dạng thu nhỏ, chỉ khác nhau về mục đích sinh tồn mà thôi.
Quỷ vật nơi đây tu luyện không phải để giết người tăng lên lệ khí oán khí mà giết người để giải phóng oán lực, thu thập oán lực để tách ra sự cực khổ, bất cam của lệ quỷ.
Lấy oán lực, lệ khí luyện thành quỷ lực nhưng quỷ lại chưởng khống quỷ lực chứ không phải bị quỷ lực ẩn chứa vô tận đau khổ khống chế hóa thành quỷ.
Nội ấn là lấy dưỡng quỷ mà sinh
Ngoại ấn lại lấy sát phạt mà sinh
Công thủ vẹn toàn
Quỷ Vương Ấn này tự thành đã có trọng lượng hơn 50 tấn, bên trong lại có quỷ địa rộng trăm vạn dặm, tuy chỉ nhỏ bằng bàn tay người lớn nhưng trọng lượng lại kinh người, bên trong là một không gian rộng lớn vô cùng.
Quỷ hệ cũng đồng dạng có "trọng lực phù" nhưng trọng lực ở đây lại không phải vận dụng cho vật chất hiện hình mà là vận cho linh hồn.
Thiên cũng khắc lên trăm dặm quỷ địa một "trọng linh sa" hàng tỉ đạo mắt xích, cùng với "đế vương sa" hàng tỉ mắt xích có tác dụng chấn nhiếp khiến cho phần vỏ ngoài Quỷ Vương Ấn này sinh ra năng lực công kích đầu tiên.
"Trọng áp nhiếp hồn"
"Vạn quỷ hợp thần trận" lại có năng lực dưỡng quỷ vô cùng tốt kết hợp với "dưỡng hồn sa" của Thiên liền khuếch đại uy năng lên gấp mấy lần khiến ấn này đạt đến trình độ tương đối hoàn mỹ.
"Bụp..." Thiên đấm tay lên ngực lấy ra sợi Quỷ Đạo pháp tắc từ cưu vĩ huyệt rồi dung nhập vào Quỷ Vương Ấn.
"Ầm..àm..ầm...." quỷ đạo vừa nhập ấn, ấn này liền bộc phát ra uy năng đáng sợ.
.......
"Ầm...bịch...bịch....bịch...bịch..."dưới khủng bố trọng hồn áp này, mấy chục vị trưởng lão Thiên Kiếm Môn trên trời cao đang điên cuồng tranh cướp lập tức liền bị kinh người trọng áp đè xuống, linh hồn run lên suýt xuất khiếu, cả người mất hẳn đi khống chế liền rớt cái "bịch" xuống đất.
"Bịch....bịch..."không có bất kỳ ngoại lệ, hơn trăm vị trưởng lão đều nhất loạt rơi rụng xuống đất kể cả Lang Thế Thiên và Tuyết Đế cũng không ngoại lệ.
Nằm ở dưới đất rồi cả đám họ còn trợn mắt sợ hãi, linh hồn bị chấn rung lệch vị với cơ thể khiến họ gần như mất đi năng lực khống chế với thân thể và sức mạnh.
.....
"Bịch....bịch....bịch...." một đám mấy vạn học sinh trợn mắt ngoác mồm sợ sãi, bàn chân run rẩy bị ép quỳ rạp trên mặt đất.
"Đại sư...ngài lại luyện thiên bảo...đáng sợ ah"
"Đại sư...tha mạng...ahhh"
Ngoài giảng sư đài.
"Bịch....bịch...bịch...." mấy trăm vị trưởng lão Chiến Thần Đà ngay lập tức liền run rẩy đầu gối sắc mặt trắng bệch.
"Đây....đây là cái gì...linh hồn của ta...đang cực độ sợ hãi"
"Đây là trọng lực sao....nhưng trọng lực sao lại kỳ lạ như vậy...sao lại như vậy...linh hồn của ta, thiên mệnh chi trụ của ta...ahhhhh, nặng quá....ahhhhh..."
"Đây, hình như không phải là lôi hệ bảo vật kia...là thứ khác...là bảo vật khác....không lẽ là một món thiên bảo thứ 2 hay sao"
Lời vị trưởng lão này vừa nói ra liền khiến mấy trăm người khác như bừng tỉnh, ánh mắt đang sợ hãi liền sáng rực lên.
"Không sai...loại áp lực này là trực tiếp giáng lên linh hồn, nó âm u tịch mịch mà âm tà khác hẳn với sự thuần chánh chí dương của lôi hệ thiên bảo kia"
"Như vậy tức là....tên Hoàng Thanh Thiên này...đồng luyện một lúc 2 món thiên bảo"
Ngay tức thì ánh mắt đám người này lại một lần nữa trợn lớn.
Thiên bảo ah...đâu phải rau cải.
Một tông sư khí đạo muốn luyện thành một món địa phẩm còn phải mất tới mấy tháng.
Còn đây...
3 ngày...luyện ra 2 món
Đây là loại năng lực đáng sợ tới cỡ nào
....
Ngoài Thiên Kiếm Môn.
"Kịch....kịch...kịch..."
Một trận khủng bố mà kỳ dị chấn nhiếp trọng lực tràn tới
Mấy trăm vị trưởng lão Thái Huyền Môn hét thảm, linh hồn run rẩy, đấu pháp đang thi triển liền bị phản phệ, đầu gối rụm xuống đất.
"Đây là cái gì...sao ta lại cảm thấy sợ hãi như vậy, là sợ hãi đến từ tận trong linh hồn"
"Ờ...cái này, thật kỳ dị...uy lực thật lớn, nó có vẻ không giống như của lôi hệ thiên bảo kia ah"
"Ách....không lẽ"
Sau đó một suy nghĩ khủng khiếp chợt lướt qua đầu bọn họ, mắt cấp tốc trợn lớn.
Cùng lúc đó, cái loại sự thật kinh khủng này chấn rung đầu óc của cả 3 thế lực và tất nhiên cứ như vậy sự điên cuồng của họ liền tăng mạnh.
"Vút...vút..." sợ hãi đó, nhưng mà đám người Thiên Kiếm Môn vẫn bất chấp tất cả gắng gượng lao lên cật lực tranh cướp cơ duyên.
Nằm ở dưới đất, Âu Thành và Âu Chánh Nam 2 người ngây người như phỗng, sâu trong đáy mắt là một sự tà dị, ngạc nhiên sợ hãi nhưng lại điên cuồng.
Lực lượng này, không có ai rành về nó hơn họ.
Không có ai hiểu biết hơn họ
Và như vậy bảo vật này một khi rơi vào tay họ nhất định sẽ bộc phát ra tối đa uy lực của mình.
Họ là những người duy nhất có thể sử dụng nó và vận dụng nó đạt đến trình độ cao nhất.
Kích động
"Không thể buông tha...quỷ hệ thiên bảo...là quỷ bảo...vật như vậy ta không thể nào không có...hahaha..."
Khác với người khác, 2 cha con này mỗi người phân một hướng lại muốn đột phá lao thẳng về phía quỷ khí kia phát ra.
.......
Bên ngoài.
"Lã thiếu chủ....ngài không sợ đám ngu xuẩn này cướp được thiên bảo sao"
Một vị trưởng lão Chiến Thần Đà hỏi Lã Mông
"Ta không lo họ cướp được, mà chỉ sợ họ cướp không được thôi..." Lã Mông nhếch lên một nụ cười như mọi chuyện đều đã nắm trong tay không lọt.
"Thiếu chủ, ý của ngài là..."
"Một Thiên Kiếm Môn trong mắt ta chẳng đáng là gì, có được một hộ sơn đại trận cường đại thế này chúng lại ngu xuẩn để ta tiến vào đã là một ngu xuẩn không thể chữa, bây giờ chúng lại chỉ nghe vài câu khiêu khích của ta liền tan đàn xẻ nghé máu tanh tranh giành nhau thiên bảo đó lại càng là ngu xuẩn, kế tiếp...chỉ cần chúng lấy được thiên bảo ra ngoài..."
Lã Mông cười một nụ cười đầy khinh miệt nói tiếp.
"Không phải lại càng là ngu xuẩn hay sao...chúng ta dùng ít sức nhất, thu được thành quả lớn nhất...hừ"
Mấy tên trưởng lão xung quanh ai nấy đều đưa ánh mắt thán phục nhìn hắn.