Thiên vẫn không hề biết những chuyện đó, hắn hạ thân xuống đỉnh Sủng Kiếm Các chuẩn bị trở về ký túc xá thì lúc này.
Từ sủng kiếm các một đám nam nữ lại đi ra sau đó rất ngạo mạn chỉ thẳng ngón tay vào mặt Thiên chửi mắng.
"Ác đồ...ngươi còn dám quay trở về...xuẩn tặc nhà ngươi sao không chết luôn đi còn dám vác mặt về, Thiên Kiếm Môn trong sạch không thể chấp nhận ác ma như ngươi...."
Thiên mở mắt ngạc nhiên, ác ma, thì ra đây là đại danh của ta sao?
"Hoàng Thanh Thiên....dâm tặc ngươi hành ác bên ngoài còn chưa đủ bây giờ còn muốn trở về gây nghiệt với những cô nương trong Thiên Kiếm Môn sao....ngươi không có cơ hội đó, ngươi sẽ bị trời đánh...."
Thiên lại mở mắt lớn hơn, dâm tặc, lại thêm một cái biệt danh bất quá, ta hình như không cưỡng hiếp ai ah...trừ 1 mình Tư Mã Linh ra.
"Hoàng Thanh Thiên....ngươi trời không thể dung đất không thể tha, ngươi sẽ bị trời đánh...."
"Ma đầu...bổn công tử hôm nay thế thiên hành đạo, tru sát ngươi..."
"Choang...." nói xong tiếng kiếm ngân lại vang lên
"Không sai...giang hồ chánh đạo không thể dung ngươi, kiếm của ta chánh lý lại càng không thể không giết ngươi...chết đi"
"Uhm...tốt ah...mới đó đã rút kiếm giết người, thật giống như thủ đoạn của Âu Chánh Nam, dương mưu mượn người hắt nước bẩn ah, bất quá....ta dễ chọc vậy sao"
Thiên nhếch miệng cười băng lãnh, Vô Sắc Lĩnh Vực tiếp nhận huyết sắc ma vực của Hắc Ma Quân, kiếm không cử lên nhưng giết người vô hình.
"Phanh...." một tên đầu tiên vừa chém tới được nửa đường xâm nhập vào ma vực được nửa đường liền bị hấp khô máu huyết tinh hoa, linh hồn và khí vận, sạch sẽ biến thành một nắm bụi bay.
Huyết sát ma vực dưới Vô Sắc Lĩnh Vực dung nhập trở nên vô hình vô sắc, một chút âm tà cũng không có, một chút đáng sợ cũng không có, người ta dù nhìn thế nào cũng vô pháp nghĩ được nó là ma vực hay kiếm vực nhưng mà sự đáng sợ của nó, lại là thế gian này không người cảm thụ.
Vô Sắc Lĩnh Vực bây giờ là hỗn độn lĩnh vực, dù chỉ tiếp nhận ma vực thuộc tính nhưng lại như cũ vẫn là hỗn độn lĩnh vực.
Cái huyết sát ma vực này là do Thiên hấp thu được từ Huyết Trường Hà, sau đó nhập chuyển cho Hắc Ma Quân sử dụng chính là ma vực duy nhất của Thiên, đồng thời cũng là tàn nhẫn nhất một loại ma vực.
Hấp huyết, hấp hồn, hấp cả tinh hoa và khi vận, triệt để tới cực điểm.
Một chút cặn cũng không còn.
"Vù...vù...vù..." một đám người tiến đến đều nhất nhất bị nghiền nát vụn hóa thành bụi bặm tung bay.
Ma đạo thôn phệ, kiếm đạo mạt sát
Nhất bước nhập vực, mạng đã dẫn hoàng tuyền
Sinh cơ mất, thập hồn không
Chết đến không cả còn luân hồi
"Vù...vù...xẹt...xẹt...xẹt..." người mang chánh khí xông tới, mạng tức thì thăng hoa khói bụi
Không một tiếng Lan Anh hét, không một giọt máu rơi vãi.
Liên tiếp mười mấy tên không biết sống chết tiến lên rồi bị giết chết, bên dưới rốt cuộc yên tĩnh.
Tiếng chửi rủa dần giảm bớt thay vào đó lại chỉ có sợ hãi nín thinh.
Giết 16 kiếm giả thôn phệ tinh hoa, thu lấy 26 đạo thần thông về Quy Nguyên Đan Điền đồng thời gia tăng ma vực thêm 4m phạm vi bán kính.
Thiên không chút kiêng nể thả ra lĩnh vực còn cố ý để nó nhộn nhạo hiện hình, hắn tiến một bước vực xa thêm một bước, người người liền sợ hãi lui sau một bước.
Lằn ranh lĩnh vực trở thành giới tuyến tử thần, là giới hạn bất khả vượt qua
Thiên chậm rãi đi về trước nhưng không người dám cản.
"Hoàng Thanh Thiên...ngươi quả thật là ma nhân, giết người như thế tà ác....trời sẽ...."
Nhưng hắn chưa nói xong, lĩnh vực đã nối dài kéo tới
"Pựt....bành" hắn biến thành một bãi tro bụi tung bay
Một đám chửi rủa bên cạnh liền khiếp đảm ngậm miệng, một câu cũng không dám nói
Thiên cười lên lăng lệ, chân bước tiếp đi về
Nhưng ngay tại lúc này, bầu trời lại một trận áp bức kéo tới cùng vô số đạo kiếm quang phi chớp.
"Ác ma...ngươi còn dám trở về, lần này bổn thiếu giết ngươi"
"Hoàng Thanh Thiên...ngươi thập ác bất xá, chết không hết tột...ngày này năm sau sẽ là ngày dỗ của ngươi"
"Hoàng Thanh Thiên...ngươi đáng chết trăm vạn lần..."
"Ác ma....ngươi tới số"
"Ầm..ầm...xẹt...xẹt...."
Kiếm khí phun tới như mưa, kiếm tu như một bầy châu chấu không sợ chết ào ào lao tới
Thiên không chậm nửa bước bất động thân mình, bất chợt ma vực dẫn động
"Keng...keng...keng...keng....phù....phù...pụt"
Một đám như châu chấu lao tới bằng tốc độ cực nhanh sau đó tan biến thành bụi bặm cũng bằng cái tốc độ nhanh như thế biến mất.
Loại tốc độ này, sự quỷ dị này khiến người không kịp hiểu nổi thì lúc đó một đám kiếm tu vẫn tốc độ cao lao tới.
Tốc độ này có thể rất nhanh mạt sát đột thủ đó là lợi, nhưng bằng tốc độ này lại rất khó có đủ thời gian hiểu ra sự việc đó lại là họa, hơn nữa còn là họa sát thân
Đã tiến là không thể quay đầu
Hôi phi yên diệt trong trời đất
Sau một lượt hơn 300 nhân mạng biến thành bụi bay, một đám chó điên phía sau rốt cuộc biết sợ.
Ai nấy lăm lăm đứng ngoài nhìn tới, kiếm trong tay rục rịch nhưng không có can đảm công tới.
Thiên vẫn bước đi như vậy, vô hại đến cực điểm, bình phàm mà giản dị đến cực điểm.
"Hoàng Thanh Thiên....ngươi giết nhiều đồng môn như vậy còn không bó tay chịu chết,..."
Nhưng hắn còn chưa nói xong câu
"Pụp...phù." toàn thân đã bị nghiền thành bụi bay.
Một đám phía sau phẫn nộ vì đồng bạn hét lên.
"Ác ma...ngươi dám giết sư huynh ta..."
"Pụt...phù..."
"Khốn kiếp...ngươi chết không yên thân..."
"Pụp....phù..."
"Ác ma..."
"Pụp...phù"
Thiên không nói một lời nào cũng không rảnh đi dùng lời thừa với những con chó điên ngu xuẩn.
Cứ một người dám cầm kiếm giết tới, kẻ đó chết
Cứ một kẻ dám mở miệng lăng nhục hắn, kẻ đó chết
Không có lời thừa.
Chứng minh rõ một điều
Hắn không phạm nhân, nhân vô sự
Nhân dĩ phạm hắn, nhân vô thi
Vô cốt