Đối với họ, thể loại đấu võ mồm này là 1 nghi lễ nhập môn không thể thiếu nhưng đồng thời cũng là 1 hành động vô cùng khả ái
Có nhìn thấy không....cái tên vertuypaosan hung thần ác sát người khác nói chuyện với hắn còn phải rụt rè mà bây giờ thì sao nào....mới cãi lộn 1 xíu mà tóc đã dựng ngược lên, cái mặt nhịn đỏ giống như bị táo bón
Còn nhóc Thiên thì sao....bình thường trông hắn tự tin như nắm cả thế giới trong tay, uy nghiêm như đế hoàng 1 nước nhưng mà vừa gặp người nhà là bắt đầu quay ngoắt 180 độ hóa thành 1 đứa con nít nghịch ngợm
Có lẽ người ngoài nhìn vào sẽ không thể hiểu được ý nghĩa và tình cảm ẩn chứa trong những cuộc cãi lộn đầy kịch tính này
Nhưng mà lão Hào thì biết, làm ông nội của Thiên....đáng nhẽ lão sẽ nhận được sự tôn trọng và lễ phép của con cháu
Nhưng mà lão lại không....lão nhận được chỉ có những cuộc đấu võ mồm và những lần "vay tiền" đầy uất ức ....nhưng mà lão vui
Lão hạnh phúc....đó là 1 biểu hiện rất rõ ràng của tình thân và sự hiện hữu của đứa cháu ruột ...1 đứa cháu nhõng nhẽo
"Ê....lão tóc quăn kia...ê nha...không được dùng ánh mắt đó nhìn ta...ta rất khó tính...ai nhìn ta như vậy ta sẽ dễ nổi nóng...."
"Mà khi ta nổi nóng....ta sẽ ....nè...lão tóc xoăn kia...mở miệng làm gì đó....lắp bắp cái gì đó....im ngay....ngậm miệng lại ngay....ta chưa có nói xong...không được nhảy vô họng ta...."
"Ahhhhhhh.....ta chịu hết nổi rồi....nhóc con khốn kiếp kia,...ta sinh ra không phải là để con chà đạp dày vò như thế này....ahhhh"
"Im miệng....ai cho lão nói chuyện"
Thế là 1 câu của Thiên lại bịt miệng lão vertuypaosan lại khiến lão nghẹn 1 họng tức tối không phát ra được....
"Nhóc khốn kiếp kia....ta nhịn hết nổi rồi....hừ. Hừ...."
Lúc này lão Hoàng Chính Hào mới nhảy vô can
"Thôi nào....2 đứa ngồi xuống đi...thôi....không cãi nữa..ngồi xuống"
Lão nhìn qua Thiên hỏi
"Thiên...khi nào thì con đi cùng chúng ta được....việc ở đây lo xong chưa..."
Thiên làm ra bộ mặt hiển nhiên nói
"Đi....khi nào mà con đi chẳng được...ở đây còn phân thân của con lo nốt...con đi lúc nào mà không được"
"Con..." vertuypaosan dựng râu hét lên
Thằng nhóc này lúc đầu nó còn nói chờ nó mấy ngày,....làm ta chờ nó liên tiếp tới tận 6 ngày, vậy mà hôm nay nó lại quay ngoắt 180 độ nói là đi lúc nào cũng được....thử hỏi lão có tức hay không...
Quá tức giận cho nên cái câu "phân thân làm nốt" của Thiên cũng không có ai chú ý, chưa nếu không mấy ông lão này sẽ lại được 1 trận ngạc nhiên sợ hãi nữa
Thiên cười 1 nụ cười chiến thắng sau đó nói "sao đây...ý kiến ý cò gì...."
Thu Sương cười tươi rói nói"Vậy thì được....vậy chúng ta xuất phát luôn trong ngày hôm nay đi...con thấy sao"
"Ok thôi..."
"Khoan đã...trước khi đi...ta phải thử con trước đã"
Vertuypaosan dựng tóc hét lên
"Sao vậy em trai...còn thử cái gì nữa ah...." Hoàng Chính Hào khó hiểu
Vertuypaosan nghiêm túc nói
"Muốn về được gia tộc, tất sẽ phải vượt qua cửa ải 3 trận, trong khi đó con tablespoxit và max nữa...2 người đó chắc chắn sẽ không tốt đẹp gì chào đón Thiên...cho nên"
"Cho nên Thiên cần phải có thực lực để ứng phó với họ" Thu Sương cắt lời, sau đó bà ấy đưa cặp mắt lo lắng nhìn Thiên
"Ê...nhóc kia...bộ ngươi không sợ hay sao....ngươi có biết tộc trưởng tablespoxit có thực lực cỡ nào không..." đây là cơ hội để lão vertuypaosan này đả kích lại Thiên lấy chút tiền lời
Nhưng mà Thiên vẫn dửng dưng
"Chắc cỡ như lão là cùng chứ nhiêu...chuyện vặt...ta nắm đầu hắn quay như đế luôn"
"Con...." vertuypaosan tức tối đưa tay bứt bứt tóc
"Con không được khinh thường.... "chước nhiệt" dị năng của tablespoxit đã đạt đến SA cấp vô cùng đáng sợ...."
"Trong gia tộc...ông ấy là 1 siêu cấp cao thủ không sợ bất kỳ ai..."
Nghe Hoàng Chính Hào nói, vertuypaosan khẽ vênh cái miệng lên khinh thường
"Còn nữa...con trai thứ hai của anh cả tên là max....là 1 siêu cấp cao thủ tuyệt đối là đáng sợ...thực lực của hắn cũng không có ai biết rõ, nhưng mà chính ta đây khi nhìn vào ánh mắt của nó...ta vẫn cảm thấy 1 tia nguy hiểm"
"Trực giác của ta xưa nay không bao giờ sai...thật sự người ta lo lắng nhất cũng không phải những người khác trong tộc, mà ta sợ nhất...chính là hắn...max..1 người vô cùng thần bí và đáng sợ"
"Hườm....lão Hào nè,...dù gì thì bây giờ lão cũng là 1 thần cấp chân chính, sao mở miệng là cứ nói người khác đáng sợ vậy....buồn cười.."
Vertuypaosan lập tức há ngoác mồm ra nhìn lão Hào
"Thiên...ta đây là nói với con...sự đáng sợ này là đối với con đó...con hiểu không..."
Lão Hào vừa nói xong vertuypaosan lập tức trợn mắt
"Anh hai....anh....anh đã...đã tấn...tấn thần rồi sao..."
Hoàng Chính Hào và Thu Sương cũng không quá dấu giếm
"Uhm...mới tấn thần chưa lâu.."
Vertuypaosan lập tức giống như bị sét đánh trúng lắp bắp..."2 người...cả..cả 2 người luôn sao...còn chị dâu...không phải ..lời nguyền..."
Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh và nụ cười tự tin trên mặt Hoàng Chính Hào, vertuypaosan tim muốn rụng rời
Thành thần....đây không phải là mơ ước của bất kỳ võ giả nào hay sao
Cho dù là 1 người tu luyện đặc biệt như vertuypaosan cũng không ngoại lệ đều vô cùng mơ ước sẽ có ngày đạt đến cảnh giới này
Nhưng mà địa cầu có rất nhiều hạn chế khiến võ giả không thể đột phá được giới hạn cuối cùng này.....thành thần....câu chuyện này sớm đã từ lâu trở thành nỗi mơ tưởng xa vời của bất kỳ ai, vậy mà hôm nay....ngay chính tai lão lại nghe thấy người anh mình đã đạt đến
Vertuypaosan bật mạnh như chiếc lo xo ập tới gần Hoàng Chính Hào gặn hỏi
"Anh....anh là làm thế nào....làm thế nào để thành thần vậy..."
"Thành thần mạnh bao nhiêu....có cảm giác gì..."
"Có thể phi thiên độn địa, dời non lấp bể không....có thể trường sinh bất tử không...."
Hoàng Chính Hào chóng mặt, lão gấp gáp ngăn lại 1 loạt câu hỏi như nã đạn bắn tới
"Chậm..chậm thôi..."
Hoàng Chính Hào vỗ lên vai vertuypaosan, trên tay phát ra 1 luồng thần lực nhỏ
"Bịch..." vertuypaosan run lên sau đó "khích" 1 cái liền bị cái vỗ này gõ nằm bẹp như con nhái trên đất
Ngay thời khắc sức mạnh khủng khiếp vỗ vào người đó....toàn bộ lực lượng cả đời của vertuypaosan bỗng trở nên nhỏ bé đến đáng thương.....cơ thể mạnh mẽ cũng trở nên yếu đuối vô lực đến kỳ lạ
2 mắt vertuypaosan trợn lớn lên, dù cả người nằm bẹp dưới đất cũng không quan tâm....
"Thần cấp....thật sự mạnh tới mức này hay sao..."