Tất nhiên là hắn không hiểu mấy về tiếng chim, cho nên không hề biết được có sự xuất hiện của 1 người thứ 3 có mặt, lại càng không biết được những lời con chim Tiểu Loan này nói gì.
"Gâu...gâu..." Tiểu Hắc kích động chạy trước, nãy giờ nghe nhạc suốt mấy tiếng đồng hồ nhám chán làm nó uể oải mãi.
Khổ lắm, con chó này đối với nghệ thuật chính là ngu toàn tập.
1 bài hát hay tuyệt như vậy nhưng khi lọt vào tai nó thì 1 chút cảm giác dễ chịu cũng không có....cho nó nghe nhạc chẳng khác gì trâu gặm mẫu đơn.
"Lạch xoạch...." Tiểu Hắc đưa cái mũi ngửi ngửi trong không trung rồi lại ngửi ngửi dưới đất, bản tính loài chó liền thể hiện rõ ràng.
Thiên lại đi thêm 1 chút nữa liền nghe thấy tiếng chó sủa.
"Gâu....gâu....gừ..."
Vừa tới liền thấy Tiểu Hắc ngửi quanh 1 gốc cây lớn kỳ lạ miệng vừa sủa vừa gừ.
Gốc cây này đúng là rất kỳ lạ, bên ngoài là vô số rễ lớn phủ từ trên xuống, cành lá lại mọc tẽ ra 4 phía chứ không đâm lên cao, nhìn từ xa nhìn lại thì nó rất giống 1 cái chảo khổng lồ, bên trên lại có 6 cái lá mặt dưới đầy gai, mặt trên mềm mại.
Thiên có thể cảm nhận được mộc hệ phù lực ở phía giữa gốc cây này rất là dầy đặc.
Phạm vi mọc của cái cây lớn này vô cùng rộng, Thiên nhìn từ xa mà thấy ngán ngẩm không biết làm sao.
Nhưng mà thực tế cũng không có hơi thở long tức ở đây cho nên Thiên cũng không có dự định sẽ tiến vào đó, hắn chỉ là tìm cách đi vòng qua mà thôi.
Loài chim ở đây có thiện cảm rất tốt với hắn, mà hắn cũng rất yêu quý thế giới ở nơi đây, cho nên hắn không hề có ý định sẽ xâm phạm nó.
"Tiểu Hắc....chúng ta đi vòng qua đi...."
"Gâu...gâu..."
Nhưng ngay lúc này 1 tiếng kêu vang vọng kêu lên.
"Leeeeeezz.....leeeeee"
Mặt đất bất chợt tối sầm đi 1 mảnh sau đó là 1 tiếng kêu nữa vang lên.
Ngước đầu nhìn lại, liền thấy 1 con chim có sải cánh phải hơn 4 mét, lông cánh mầu hồng phấn, đuôi dài như công, đầu cao có mão như phượng, nhìn từ xa có vẻ rất giống với loài thanh loan ở đại vũ trụ.
Con thanh loan này có khí chất cao quý mà thanh thoát như 1 vị hoàng giả, mão phượng trên đầu còn chưa phủ hết, hoàng khí tụ mà không tán. Rất hiển nhiên nó chính là hoàng trong vạn điểu.
Thiên làm ra động tác cúi chào giống mấy con chim lúc chào hắn, giang 2 cánh tay rồi cúi nhẹ đầu, ánh mắt hắn nhìn con điểu hoàng này bình tĩnh trong veo, không kiêu không nịnh.
"Croooooo....ph...leee..." điểu hoàng hót lên 1 tiếng thanh thoát, kèm theo đó là 1 đạo ý niệm truyền đến.
"Ta....có thể...theo..ngươi không"
Thiên mở lớn đôi mắt ra bất ngờ nhìn tới.
"Gâu..gâu..." Tiểu Hắc há há miệng ra thị uy tựa như sợ chủ nhân bị con chim kia giành mất vậy.
Thiên truyền lại 1 đạo ý niệm khác...
"Tại sao ngươi muốn theo ta..."
"Phleeeeee....huytseeeeeee....vì ta thích hát...."
Thiên có thể hiểu được loài vật có được tiếng hót hay như vậy thì thích hát là chuyện rất dễ hiểu, nhưng mà thích hát và việc bỏ tổ đi theo 1 ngoại nhân xa lạ như hắn thì lại là 2 chuyện hoàn toàn khác nhau ah.
"Vậy được....vậy ngươi có yêu cầu gì không"
"Tuyyyyyyyyt....heeeeee.....ta muốn ngươi mỗi ngày hát với ta 1 lần....còn nữa, ta muốn mang cái tổ nhỏ của mình theo"
"Tổ nhỏ của ngươi ở kia sao...." Thiên chỉ chỉ lên ngọn cây.
Con chim liền gật gật đầu.
"Tên của ngươi là gì..."
"Hiiiii....leeeezzzz...Tiểu Loan....tên của ta là Tiểu Loan, còn ngươi..."
"Uhm....ta là Thiên...chúng ta làm bạn nhé"
"Phleeeeeeeee.....leeeeezzzzzz"
Tiểu Loan nhẩy chân sáo lên vui vẻ dẫn Thiên đi theo 1 lối nhỏ leo lên cây.
Thiên bất ngờ khi nhìn thấy thế giới ở đây, chính giữa gốc cây lớn kia không ngờ lại là 1 đám cây tựa như rong biển, nhưng khi lên cao lại có 6 cái lá mặt dưới là gai, mặt trên mềm mại như nhung.
Còn bên trong gốc cây chính là 1 đám rong biển xanh tươi, mộc hệ phù lực đậm đặc đó chính là cái ổ nhỏ của Tiểu Loan.
Vừa nhìn thấy nó Thiên liền không nhịn được trợn mắt lên, miệng nói nhỏ " Thiên dược phù bảo"
Nhìn thấy gốc cây như rong biển tràn đầy linh tính này Thiên liền nhớ tới Tiểu Sâm, 2 vật này đều giống nhau...là 1 món thiên dược bảo vật vô cùng trân quý.
Nhưng mà tại sao lại không có dị tượng....thậm chí không phát ra 1 chút dao động....
Nếu không phải Thiên có được khả năng cảm ứng cực mạnh với thiên dược thì thậm chí 1 chút mộc hệ phù lực tụ tán ở đây cũng không phát hiện ra.
Như vậy thì trình độ ẩn dấu khí tức của gốc rong biển này, quá hoàn mỹ rồi..."
Bất chợt ánh mắt Thiên nhìn tới gốc cây kỳ lạ này...
"Uhm...hẳn là nó rồi, rễ cây liên hợp với đất che đi địa ý phát tán...6 cái lá 2 mặt kia che đi thiên ý phát tán....diệu thật"
Thiên lại đưa 1 đạo ý niệm qua nói với Tiểu Loan.
"Tiểu Loan.....ngươi không sợ ta xấu bụng sẽ cướp đi bảo vật của ngươi ah..."
Tiểu Loan linh động chớp mắt 1 cái rồi nói "ta không sợ.."
Nó đi vòng quanh cái tổ xinh đẹp tựa như muốn khoe khoang với Thiên về nơi tuyệt vời này.
Thật ra lúc mà Thiên tới đây và phát hiện ra gốc phù bảo này Tiểu Loan đã chú ý tới ánh mắt của hắn.
Chỉ có sự bất ngờ nhưng không có sự tham lam.
Trong veo và thuần khiết không chút ác ý.
Cho nên, Tiểu Loan càng thêm yên tâm, chứ thật ra nếu như Thiên mà có dục vọng hay ý đồ xấu thì 1 mình nó thừa tự tin để diệt sát hắn.
Đó là sự chuẩn bị trước của nó, nhưng mà hiển nhiên là nó chỉ lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử mà thôi.
"Gâu...gâu..." Tiểu Hắc không leo được lên cây nên ở dưới sủa gọi lên.
Thiên nhảy xuống cái ổ của Tiểu Loan, hơi thở tự nhiên đậm đặc liền phả vào mặt.
"Tiểu Loan....có thể cho ta 1 nhánh cây nhỏ để trồng không"
"Leeeeee...... được...nhưng mà nhỏ thôi đó không là Thanh Thanh sẽ đau...." Tiểu Loan nói xong, cái đầu liền dụi dụi vào 1 sợi cây phù bảo.
"Thanh miên" chính là tên của loại thiên dược này.
Thiên quan sát thấy gốc cây này có 5 cái nhánh mọc lên từ đất, trong đó Thiên có thể thấy được 1 nhánh khắc "niết bàn hỏa"
1 nhanh khắc "tỏa thiên trảo"
1 nhánh khắc "phong vũ"
1 nhánh khắc "điểu hoàng" chính là 1 loại thần thông gần giống với "xà vương" của con rắn đầu đàn Thiên vừa giết.
Nhưng mà hiển nhiên là "điểu hoàng" thần thông này còn cao hơn "xà vương" 1 bậc, hoàng khí trên thân Tiểu Loan chỉ mới khoảng tầng 3 nhưng mà đã có thể áp đảo được vương khí tầng 4 của Tiểu Hắc rồi.
Thiên cũng không tham lam, đối với hắn thì nguyên 1 gốc phù bảo hay 1 nhánh nhỏ phù bảo thì cũng không có mấy khác nhau.
Thiên tiến về phía nhánh cây to nhất, ở đây chính là nhánh gốc của "thanh miên" trên thân nó chính là khắc 1 đạo phù văn cùng tên với nó.
"Thanh Miên" là thần thông có thể lấy lấy nửa đoạn dây phía trên của nó mà luyện thành 1 "thanh miên" phân thân.
Nó giống hệt với phân thân thuật ở đại vũ trụ vậy, nhưng mà ở thế giới phù bảo này pháp tắc đậm đặc và nghiêm ngặt hơn nhiều, do đó việc tạo phân thân là 1 chuyện vô cùng hi hữu.
Nhưng mà ở đây chỉ 1 gốc phù dược lại có thể trực tiếp giúp sinh linh kiến tạo ra được phân thân, đây chính là 1 việc vô cùng hiếm hoi.
Lựa chọn trên 1 nhánh cây bên trên, tay Thiên nhanh như chớp liền ngắt lấy 1 cái ngọn nhỏ vừa lú ra chưa lâu sau đó liền mang vào trong Thất Diệu Phù Giới trồng xuống.
Xưa nay pháp tắc trời đất cũng không cho phép phù bảo có thể gieo trồng theo kiểu vô tính này.
Nhưng mà ở đây đâu có phải là phù giới, ở đây là thế giới của Thiên mà. Đó là nơi hắn 1 mình làm chủ tất cả mà.
Ngọn cây này vừa cắm xuống đất, Thất Diệu Phù Giới liền vận chuyển, chẳng mấy chốc mà 1 điều kiện phù hợp nhất với nó liền được kiến tạo ra, sau đó ngay cả 1 chút linh tính đang phai tàn trong ngọn cây này cũng bị thiên địa ý chí nơi đây đồng hóa rồi kích phát ra ngoài.
Mọc ra mấy cái rễ, ngọn cây non liền bắt đầu cắm rễ vươn mình lên trong đất tiếp tục quá trình sinh trưởng của mình.
Thiên cũng không vội khắc phù văn lên cho nó cùng với lấy "thanh miên" để luyện ra phân thân mới cho mình, còn chờ mấy ngày cho gốc cây này lớn hơn 1 chút nữa đã.
Vừa thoát ra ngoài Thiên liền nhìn thấy Tiểu Loan lấy ra 1 cái ống tre nhỏ, bắt đầu rắc nước trong ống lên nguyên cái ổ của mình, nguyên 1 mảnh không gian rộng mấy chục m² và 5 nhánh cây Thanh Miên đều không ngoại lệ.
Thiên quan sát thấy cái ống tre này rất là kỳ lạ, trên thân ống có những đạo phù văn thâm ảo phủ kín mít từ ngoài vào trong, mà bên trong ống lại có thêm những đạo phù văn như vậy nữa.
1 ý tưởng lóe lên trong đầu Thiên.
"Tiểu Loan,....có thể cho ta mượn xem cái ống tre này 1 lát được không"
"Leeee...."Tiểu Loan ngửa đầu lấy mỏ rắc nốt 1 chút nước trong ống lên đất sau đó đưa tới cho Thiên, sau đó nó lại cúi đầu gắp lấy cái nắp ống đang treo ở chân đưa nốt cho Thiên.
Thiên cầm lấy ống tre, thất diệu trên tay hắn tức thì sao chép phân tích ngay những đạo phù văn này.
Còn Thiên....ngay lúc này hắn liền sợ hãi hét lên "không gian hóa dịch.....không gian năng lượng có thể đọng lại thành dịch được sao....không thể nào...."
Mắt hắn si mê nhìn vào trong ống, đầu óc hắn vận chuyển nhanh như 1 cái máy tính siêu tốc độ.....phù văn trên ống tre liền bị hắn dùng 1 tốc độ đáng sợ bắt đầu phân tích lĩnh ngộ.
Con chim Tiểu Loan rất kiên nhẫn ở bên ngồi đợi, trong ánh mắt của nó khi nhìn Thiên không nhịn được ánh lên 1 tia sùng bái.
Không biết là sùng bái vì bài sáo hắn thổi hay sùng bái là vì hắn đang chiêm nghiệm cái "tụ lý toàn" của nó.