"Tiêu ca ca....huynh thật là không gian đại sư nha, ngay cả gấp nếp không gian ca cũng làm được ah..."
"Ủa mà không đúng, Tiêu ca huynh là Vô Cấu Thể mà...sao lại có năng lực không gian hệ, còn nữa huynh còn có kiếm đạo, phù đạo thậm chí cả khí đạo ah..."
"Ah, cũng không đúng...Tiêu ca, hình như ta chưa từng thấy huynh sử dụng phù lực ah...tại sao vậy?"
"Tiêu ca, huynh chủ tu thân thể hay sao, truyền thuyết nói Vô Cấu Thể vạn pháp bất xâm, vạn tà lui tránh nhưng ta thấy ca cũng không phải vạn pháp bất xâm như vậy ah....ca xem, đóa hỏa diễm này gần ca như vậy mà đâu có tắt ah"
"Tiêu ca ca....
.....
Suốt cả đoạn đường đi chẳng có ai nói chuyện chỉ có mình Dương Tiểu Thanh là lải nhải không ngừng miệng, chân chính mà nói nàng làm phiền lỗ tai người khác đã đạt đến trạng thái vô địch rồi.
Từ lúc rời khỏi Dương phủ đến bây giờ nàng liền như một con chim nhỏ vừa sổ lồng, chân nhỏ gần như không ngừng suốt ngày nhảy nhót, miệng véo von cũng suốt ngày không ngừng.
Mới đầu thì mấy nữ nhân Doãn Kế Anh còn líu ríu đàm chuyện nhưng sau đó lần lượt liền bị đánh bại.
Mấy lão đầu cũng kiên nhẫn lắng nghe nhưng rất nhanh liền bị một đám câu hỏi như pháo bông của nàng hóa đá tại chỗ.
Cuối cùng bây giờ, tất cả bọn họ đều biết điều thành thật ngậm miệng, mắt nhìn thẳng, chân bước nhanh rất là giữ khoảng cách an toàn với nàng sau đó
Ngó lơ làm ra biểu thái không hề quen biết.
Người có tinh lực và kiên nhẫn nhất cũng chỉ có Thiên.
Hắn cưng chiều vị muội muội này đã đến mức bao che nuông chiều.
Gần như cái gì nàng thắc mắc hắn đều giải đáp, cái gì nàng hỏi hắn đều trả lời, cái gì nàng kể hắn đều lắng nghe, tựa như không hề cảm thấy phiền chán.
Cũng không trách được hắn,
người thân
2 chữ này đối với hắn chính là 1 khái niệm cao thượng mà xa lạ đến cỡ nào.
Năm xưa còn là Vạn Mộc Yêu Tôn, hắn còn có vô số hài tử suốt ngày bám víu, suốt ngày đòi hỏi hắn kể chuyện, cuộc sống ngắn ngủi mà ấm áp đó hắn sớm đã thành quen.
Hạnh phúc tuy ngắn ngủi nhưng càng như vậy lại càng quý giá.
Đặc biệt là khi hắn tận mắt thấy máu tươi vấy đỏ, xác thi ngã rạp, tiếng gào khóc thê lương, hắn là người chết cuối cùng....cũng là người nhận lấy thống khổ và ám ảnh to lớn nhất.
Khi mà những bảo bối nhỏ của hắn từng đứa một chết đi.
Khi mà tình yêu thương bị giết chóc tàn nhẫn hủy diệt đi....tất cả hi vọng và hạnh phúc sờ sờ ở đó....cứ như vậy liền biến thành vô tận thống khổ.
Vô cùng vô tận mất mát.
Sinh mạng là thứ trân quý đến mức nào.
Tình thân và những khoảnh khắc ấm áp bé nhỏ này đối với hắn....là hiếm có và trân quý đến cỡ nào.
Bất chợt...
Một nụ cười hiếm có chợt nở ra trên môi hắn.
Hạnh phúc nhỏ bé, tựa như ngọn đèn leo lét trước gió.
Nhỏ yếu mà vẫn kiên cường chiếu sáng, mỗi tia sáng đều không mạnh không đủ ấm nhưng lại kiên cường không tắt.
Leo lét mà bảo thủ
Vật vã nhưng kiên tâm.
Từ trong thâm tâm hắn tràn ra một lực lượng vô hình
Một loại vô hình vô chất đại đạo tựa như chí giản chí phồn mà lại ấm áp như ngọn đèn nhỏ giữa băng sương.
Không khí chợt lạnh lẽo đến rét căm
Từ tận linh hồn phả ra, cái lạnh này tựa như tử vong tựa như luyện ngục.
Nhưng mà một chút ấm áp này tràn đến, nó không đủ sưởi ấm tâm linh họ nhưng lại là thứ duy nhất trong vạn dặm luyện ngục, bách lý băng sương.
Một chút hơi ấm....chỉ một chút
Nhỏ bé đến không đáng kể.
Yếu ớt đến khó phát hiện.
Nhưng mà....lại trân quý đến tận cùng.
Lực lượng kỳ dị này tràn ra, sưởi ấm tâm linh con người từ tuyệt vọng.
Một ngọn nến nhỏ yếu nhưng lại kiên trì trong gió bão băng phong phát ra tia sáng nhỏ bé, tràn tới tình yêu thương bao la.
Không biết từ bao giờ, Dương Tiểu Thanh sớm đã ngừng nói chuyện. Bước chân mọi người cũng chậm lại không tiến
Một loại ý cảnh bao la hùng vĩ mà ngắn ngủi sinh ra sau đó nhẹ tắt.
Nụ cười của Thiên mang theo chan chứa một tình yêu bao dung to lớn nhưng lại như hoa nở sớm tàn.
Nụ cười tươi rói nở rộ, xinh đẹp đến ngây người nhưng lại khép lại trong ngắn ngủi.
Xưa nay thứ có ít lúc nào cũng quý giá.
Tựa như một nụ cười này...ngắn ngủi mà quý giá.
Tựa như ngọn nến đó....ít ỏi mà quý giá.
Tựa như hạnh phúc nhỏ bé đó....hiếm hoi mà quý giá.
Đứng ở đó, tất cả mọi người đều bị loại ý cảnh này bao phủ.
Dịch Kiến Hành vốn đang đau khổ liền giác tỉnh
Băng nhi vốn lạnh lùng cũng thức tỉnh.
Dương Tiểu Thanh trẻ con cũng thức tỉnh.
Doãn Kế Anh nghịch ngợm thức tỉnh
Doãn Minh Anh ngạo liệt thức tỉnh
Doãn Lục Anh trí tuệ thức tỉnh
......
Một loại sức sống kỳ dị chợt nhẹn nhóm lên.
"Oanh...." từ trong cơ thể Dịch Kiến Hành một âm thanh vang lên sau đó tu vi hắn kéo căng lên, tinh thần lực tựa như bị phá vỡ vách ngăn nào đó
"Oanh.....oanh....oanh...." tinh thần lực như bài sơn đảo hải trán phóng.
Lần lượt từng người một phá vỡ cực hạn, mở ra không gian mới trong thức hải.
Vạn vật khả hữu tình
Chân ái ngắn ngủi chỉ 1 phút.
Nhân sinh nhất mọng tựa vĩnh hằng.
Quý giá nhất.... phải chăng là chóp đỉnh.
Một phút ngoảnh đầu chẳng còn chi.
Nhất mọng vĩnh tồn...quý giá nhất.
....Chân ái...chỉ 2 chữ
.....
Thiên thu lại nụ cười, chân hắn lại bước đi, xung quanh một đám người vẫn còn đang trong giác ngộ chưa tỉnh nhưng lực lượng kết dính đại ý chí lại giúp họ đứng vững bên người Thiên.
Một cơn gió phất lên, Thiên tựa như đằng vân giá vũ đạp không bước đi trong không trung.
Lúc này họ đã đặt chân vào bầu trời Hoa Linh Quốc, vô số cư dân bên dưới đều chỉ trỏ nhìn lên trời theo dõi đạo ánh sáng này lao đi.
Cảm nhận được mùi thơm hoa cỏ phả vào mũi cùng với cảm giác thanh tân từ không khí, Thiên vui sướng hít sâu mấy hơi tay lại nắm lấy vai Dương Tiểu Thanh giống như cùng người thân trở về nhà
Hệt như quang cảnh năm đó.
Tốc độ của Thiên cũng không nhanh nhưng bằng một đường chéo ngắn nhất trên không trung mà bay đi lại khiến thời gian được rút ngắn đi nhiều.
30 phút sau, hắn đã đặt chân tại Cổ Hoa Thành.
Cảm nhận được vô số hương thơm hoa cỏ thân cận Thiên có cảm giác hệt như được về nhà, trong lòng không nhịn được có chút hăm hở.
Quốc gia này có tên là Hoa Linh Quốc là do nguyên nhân này, khắp nơi đều là hoa, người dân ở đây đều yêu hoa, trồng hoa và cũng có rất nhiều phong tục tập quán liên quan đến hoa.
"Tiểu nhị, cho một bàn thượng hạng"
Nhóm người Thiên tiến vào một tửu lâu vô cùng sang trọng.
"Tiêu ca ca, sao huynh không chọn mấy phòng thượng đẳng bên trong ah, ngoài này...chỉ toàn những kẻ thô lỗ ah..."
Dương Tiểu Thanh chu cái miệng nhỏ không vừa lòng nhìn một đám hán tử thô lỗ ăn uống thả cửa, mồm miệng tay chân đều mỡ màng lây dính, quần áo lèng xèng, miệng phun lời ô uế, chân gác lên ghế thái độ khiến thực khách xung quanh ai nấy đều lén lút xem thường.
Tửu điếm này có 2 loại không gian, một nơi là ở đây được xếp rất nhiều bộ bàn ghế cho người dân bình thường ăn, chất lượng món ăn đều bình thường không đắt, rất hợp túi tiền người dân nhưng lại không có tính riêng tư.
Nơi này ngư long hỗn tạp, long xà tề tụ, kể cả an ninh lẫn phục vụ đều kém.
Phần thứ 2 là chia thành các phòng riêng, mỗi phòng đều có tiện nghi đầy đủ chính là phòng thượng hạng dành cho dân có tiền
Thiên không phải là không có tiền mà là hắn thích ở ngoài đây hưởng thụ hương thơm hoa cỏ tự nhiên và bầu trời cao lớn.
Đám hán tử thô lỗ kia tuy có chút dị loại nhưng đối với Thiên cũng chẳng đủ để ảnh hưởng tâm lý tốt đẹp của hắn.
Bất quá lời của Dương Tiểu Thanh nói ra tuy không sai nhưng lọt vào tai chúng thì lại cảm thấy vô cùng khó chịu.
Một đám hán tử này lập tức liền dừng lại miệng ăn, ánh mắt như độc xà nhìn tới, có điều vừa nhìn tới chỗ Thiên liền bị sắc đẹp mấy nữ nhân bên này làm cho mê đảo.
Tên cầm đầu là một hán tử thân hình to lớn như trâu, đầu trọc lóc toàn những vết sẹo ngang dọc, hắn ta vừa nhìn tới chỗ Doãn Kế Anh liền gần như không thể rời được mắt ra, rất nhanh...phẫn nộ liền chuyển thành một loại tham lam, dục vọng và chiếm đoạt.
Bên cạnh hắn là 3 tên khác cũng đồng loạt thèm thuồng nhìn tới Doãn Minh Anh, Doãn Lục Anh và Băng Nhi.
Không khí vốn náo nhiệt bỗng chốc liền đọng lại, đặc biệt là một đám thực khách vừa nhìn thấy động tĩnh của 4 tên hán tử liền hiện lên biểu thái "ác đầu sắp bạo phât thú tính rồi, chạy nhanh kẻo họa vào thân" sau đó ai nấy tự mình gấp gấp thu dọn rồi đứng lên đi mất.
Toàn bộ tửu lâu nhộn nhịp cứ như thế liền trong thời gian ngắn trở nên lặng ngắt.
Thiên nhìn thấy cảnh này liền đưa ánh mắt nhìn tới mấy tên tho lỗ ngồi bàn đối diện.
Sự việc vừa xảy ra có thể chứng minh rất nhiều điều, rõ ràng nhất đó là sự hung tàn và ác danh của 4 tên này đều là không tầm thường trên Hoa Linh Quốc.
Ánh mắt Thiên bình tĩnh mà thong dong nhìn thẳng vào tên trọc đầu to lớn không hề kiêng kỵ biểu lộ thái độ khiêu khích.
So với sự hung tàn dữ tợn cùng với khí thế áp bức từ trên thân chúng thì một ánh mắt của Thiên thật sự chỉ thể được coi là thư sinh hèn nhát.
Hung sát chi khí này phún ra, dù là những cao thủ địa cảnh bình thường cũng có chút hãi hùng huống chi là người ngoài.
Không khí vốn áp bức mà kỳ dị yên lặng như vậy, bỗng chốc giọng Dương Tiểu Thanh lại rất không biết sợ chết vang lên.
"Tiêu ca....đám người này, ánh mắt thật tiện, hung khí quá mạnh nhất định không phải là hạng người tốt lành gì, huynh xem còn dám đưa cặp mắt thối tha đó nhìn chằm chằm mấy vị đại tẩu tương lai của ta....tiêu ca, mấy con côn trùng này thật quá khốn kiếp"
Lời của nàng nói ra, ngay lập tức liền khiến 4 tên kia triệt để bạo phát, ánh mắt như phún lửa nhìn tới, hung sát khí tựa như ngàn vạn đầu ma lang nhìn tới.
Áp bức kéo đến chỗ Thiên tựa như ba đào hải lãng.
"Tiểu tử,....để lại mấy nữ nhân này, ngươi....có thể...cút" giọng vị hán tử đầu trọc rét lạnh vang lên