Chỉ to lớn bằng quả bóng rổ, nằm trong tay Thiên mà nó mệt mỏi không có cả sức dãy dụa
Nhìn đầu tiểu long đang khóc lóc nước mắt chảy 2 hàng này, Thiên lại có cảm giác thương tâm không nỡ.
Một đạo dịu nhẹ thủy mộc tinh khiết năng lượng dọc theo lòng bàn tay tràn ra thấm vào da thịt tiểu long, làm dịu đi sự sợ hãi của nó.
Tiếng khóc dần dịu xuống, mệt mỏi nó liền ngủ luôn trên tay Thiên, thủy mộc phù lực vẫn không ngừng trào vào da thịt nó trợ giúp thân thể suy yếu do khuyết thiếu dinh dưỡng gây nên.
Ngay lúc này
Bầu trời một tiếng long khiếu bi thương vang vọng lại làm nó thức tỉnh
"Ngaoooooo...." tiểu long đáp lại âm thanh trên bầu trời nhưng mà dĩ nhiên sức lực nó nhỏ yếu không đủ để vang tới nơi.
Thiên Tà đầy tình cảm nhìn nó, miệng mấp máy vận lực
"Ngaooooooooooooo....." tiếng long khiếu này của hắn được mô phỏng lại giống hệt giọng tiểu long không sai một li, dù là sự non nớt hay tiếng khiếu đặc thù của long tộc
"Tiểu đệ, ngươi điên sao...đầu mẫu long phát điên đó mà tới sẽ rất phiền phức" Huyết Trường Hà nói
"Không...dù là phiền phức ta cũng không sợ, nhưng tình mẫu tử thiêng liêng... Là không thể nào chia cắt được"
"Ngaooooooo..." tiếng long khiếu này vang lên có chút mệt mỏi nhưng lại đầy bi thống
"Phạch...phạch...ngaooooo"
Bầu trời chợt tối đi sau đó một đạo long ảnh đáp xuống.
Long thân này đồng dạng gầy trơ xương, một đầu mẫu phi long trưởng thành vốn dĩ phải có trọng lượng không kém gì 3000 cân, nhưng con phi long này lại ốm o chỉ khoảng gần ngàn cân.
"Ngaoooo...." vừa đến đầu mẫu long này liền hung ác muốn xông lên cướp lại con, nhưng long trảo của nó vừa vung ra được một nửa liền đã dừng lại giữa không trung.
Trên tay Thiên, tiểu long rất là ngoan ngoãn hưởng thụ, thủy mộc năng lượng vẫn không ngừng chảy vào người nó trợ nó lấy lại căn cơ thiếu hụt.
Đây là một sự bổ dưỡng cứu giúp, không phải là giam cầm làm hại
"Bạch..bạch..." tiểu long thấy mẹ liền nhảy nhảy vui sướng.
"Ngaoooooo...." phi long mẹ chậm rãi buông ra hung ác, ánh mắt ngấn lệ từ mẫu nhìn con trai sau đó đưa mắt nhìn Thiên, cái đầu nhẹ cúi làm động tác chào
"Ngaoooo...( ta tên là Mễ, nhân loại ngươi có thể tha cho con ta không?)
Thiên Tà lắc đầu, miệng mở lời phun ra một đám long ngữ
"Ngao...nguooo...(không phải ta không muốn tha ngươi, mà là ta tha ngươi thì sao....ngươi muốn để con mình sống tiếp thế này sao"
Mẫu long lập tức trầm mặc, từ hốc mắt chậm rãi lăn dài 2 hàng lệ nóng
Đã suốt 100 năm nay nàng như thế này rồi, bản thân chịu khổ thế nào cũng không sao nhưng mỗi ngày nhìn con trai chịu khổ, trái tim nàng đau xót muốn chết.
Phi long tộc huyết mạch cao cấp, tôn ti sâm nghiêm mà lại độc tài bá đạo đến cực điểm, ở bầy phi long nành chịu ngàn vạn khổ cực nhưng lại không bao giờ dám bỏ trốn.
Chân trời góc biển này tuy lớn nhưng lại không có chỗ nào có thể cho nàng trốn được, phi long bầy một khi thịnh nộ truy sát, lúc đó dù có chạy đến chân trời cũng không thoát được chết.
Trong tộc này, nàng huyết mạch thấp nhất, thiên phú thấp nhất, ưu đãi cũng thấp nhất, cả bầy phi long đều vì thế mà khinh rẻ lấy nàng ra mà chèn ép, mặc sức khi nhục trăm năm nay nàng sống mà như chết, trần gian mà như địa ngục
Nàng bi thiết rống lên "Ngaoooooooooo..."( trốn thế nào....ta có thể trốn sao...ta trốn thoát được sao..."
Lại 2 hàng lệ nữa tuôn trào
Ngay lúc này, từ phương đông một trận long uy khiếp người ồ ạt kéo tới
"Ngaoooo....gầm..." một tiếng long uy rống lên khiến Mễ sợ đến run rẩy
Huyết Trường Hà, Long Tiên, Tư Mã Linh cũng đồng dạng sợ hãi nhìn về phía đó
Lúc này Thiên vẫn mặt không biến sắc, chân đá một cái ném cho đống lửa tắt ngúm, tay nhẹ vặn xé ra cái đùi heo thơm giòn đưa cho tiểu long đanh đói bụng ăn.
Giọng hắn bình tĩnh như không rống lên
"Ngaooooo...."( ngươi tin ta hay không, chỉ cần theo ta....ta giúp ngươi giải phóng"
"Ngaooouuuu...raooo" ( trễ rồi...bọn chúng đã đến, trăm năm nô nhục của ta sẽ lại dẫn tiếp lên lưng con trai ta....ta trốn không nổi"
Ngay lúc này khắp bầu trời dâng lên một trận khủng bố uy áp, hung sát chi khí lập tức dọa chết vô vàn hung thú, bầu trời thoáng chốc đen kịt một mảnh.
Uy hiếp...uy hiếp trắng trợn
"Ngaoooooo...gầm...." (Phi long tộc ta, dù là một nô tài cũng không phải để lũ giun dế bắt đi...."
"Gầm....graoooooo..."(phạm uy nghiêm tộc ta....chết...)
Thiên ở dưới mở miệng cười thành tiếng
"Gaooooooo....ruuuuuu" (Muốn giết ta....phi long tộc ngươi chuẩn bị sẵn hậu sự chưa)
"Gầm....ù" (nhân loại to gan....chết cho ta..."
Nói xong, từ thiên không một đạo kinh khủng long trảo rơi xuống, khí thế như che trời phủ đất, oai lực vụn nát sơn hà
"Oành....rít...." cự lực một trảo không ngờ đã vượt qua triệu tinh lực lượng.
Một trảo này uy thế to lớn, 3 đại thánh cấp như Huyết Trường Hà, Long Tiên, Tư Mã Linh nhìn thấy mà trong lòng tuyệt vọng
Đứng dưới đất Thiên lẳng lặng không động, tay phải nhẹ phẩy một cái, phi long Mễ cùng 3 người Huyết Trường Hà liền dạt ra sau lưng hắn
Ngước đầu nhìn trời, Thiên như một con kiếm sắp bị đè chết, bỗng lúc này hắn bước ra một bước chân, khí thế nhẹ phóng, 2 tay nhẹ chộp vào hư không.
"Bành....toác...toác...ngaoooouuuu...." một âm thanh kinh khủng vang lên, trên bầu trời máu tươi vãi xuống, ánh sáng nhẹ lộ ra giữa cái khe
"Oanh....ngaooooooo...." âm thanh long ngâm rít gào trong đau đớn sau đó dần tắt lịm.
2 tay Thiên vung mạnh qua bên, máu rồng lại tung tóe, một chân dậm đất
"Bành..." cự lực triệu tinh khiến trời long đất lở
Từ miệng hắn phun ra tiếng long ngâm
"Ngaoooooooo...." (không muốn chết thì....cútttttttt"
"Phịch...phịch..." 2 đoạn long thể đầy máu từ trên trời rơi xuống chính là đầu phi long vừa rồi tử trạng