Mục lục
Giới Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Nè....yêu quái kia...sao anh nói với em là anh không biết đánh đàn mà....anh nói dối em....anh suốt ngày nói dối em thôi..." Thu giận dỗi bĩu cái môi trề ra nhìn khả ái không chịu nổi

"Anh cần phải nói dối em sao....có tác dụng gì không ah...."

"Vậy sao anh lại đánh được....anh đừng có nói là anh học mót nha....em không tin đâu..."

"Ah...học mót thì không đúng...chỉ có bắt chước thôi ah...hồi nãy Nguyệt đánh sao....giờ anh mò theo y vậy thôi....nhìn mèo vẽ chó thôi mà...."

2 mẹ con nguyệt là người tỉnh táo lại được chút đỉnh, nhưng vừa mới hơi tỉnh táo lại được đã bị 1 câu này giáng vô đầu 1 cái choáng váng xay xẩm

...àh..há...bắt chước....ông trời ơi....có kiểu bắt chước như vậy sao....

Thu nó nói ngươi là yêu quái...quả thật không sai 1 chút nào...

Từ không biết để đến biết đã là khó, mà từ "biết" đến "tinh thông" lại là 1 quá trình vô cùng gian nan...nhưng từ "tinh thông" mà tới mức độ cấp tông sư như này....thật cả đời người cũng chẳng biết có tới được không...

Ngay cả 1 người được cho là Thiên phú âm nhạc tuyệt đỉnh và được bồi dưỡng từ nhỏ như 2 mẹ con Nguyệt cũng không dám nói mình đã làm được đến mức độ này

Nhìn lại thanh niên trông thật bình thường kia không ngờ lại có thể đạt đến 1 trình độ đáng sợ như vậy

Nếu như thật sự hắn như Thu nói là chỉ vừa mới biết đánh và bắt chước theo Nguyệt 1 lần đã làm được thì....

Lần này...ngay cả nửa đời người trải nghiệm như cô Thùy cũng không nhịn được bực tức sự bất công vô nhân của ông trời già rồi.

Đáng thương cho ông trời....khi không tự nhiên lại bị đám mỹ nữ này oán hận.

"Ahhhh....anh có biết là anh rất đáng hận không....em gét anh....gét....gét....ahhhhh...."

"Hi....chồng tương lai mà em cũng đòi gét...coi chừng nha....chồng tương lai sẽ không cưới em....chồng tương lai sẽ bỏ rơi em...lúc đó ha....chồng tương lai sẽ đi kiếm vợ.......ahhhhhhh...đau.không được nhéo....mau buông tay....huhu...."

"Em cảnh cáo anh....từ nay trở đi...không được chơi bất kỳ nhạc cụ nào khác nữa....không được sáng tác bài hát cho ai nữa...cũng không được....không được tùy tiện chơi nhạc....anh...nghe...rõ ...chưa...."

"Dạ....thưa mỹ nữ cọp....ah không....mỹ nữ cọp cái....ah không....mỹ nữ lão sư....ah....em không được nhìn anh như vậy....không được hung dữ với anh.....tim anh đang đập rất nhanh....anh rất sợ hãi...anh rất dễ bị tổn thương....anh sẽ xỉu...anh sẽ...ahhhhhh.....lại nữa rồi....huhhhu..."

Nhìn cặp đôi thần tiên này đùa dỡn mà cả 2 mẹ con nguyệt đều vui thay, nỗi lòng xúc động cũng vơi đi

Dư âm từ bài hát mà Thiên đánh đến bây giờ vẫn chưa nguôi...trái tim và cảm giác tân sinh, sạch tinh khiết đó vẫn văng vẳng trong tâm hồn họ....cảm giác phơi phới, nhịp nhàng

"Thiên con...." giọng Cô Thùy đã dịu dàng từ ái hẳn khi nói với Thiên

"Dạ..." Thiên giống như được Thiên thần cứu vớt vội vàng thoát khỏi ma trảo của thu

"Con có thật là muốn học đàn không...cô sẽ dạy con..."

"Hihi...dạ có..." Thiên nở 1 nụ cười tươi rói giống hệt như 1 đứa trẻ nhà nghèo được đi học vậy

"Đây....lại đây...."

"Đây là giây....đây là...."

Cũng giống như lần trước học thổi sáo, Thiên để cho giảng viên nói 1 lèo cho tới khi miệng khô lưỡi đắng...dốc sạch bầu kiến thức ra nói 1 lần mới thôi

Nhưng càng nói, cô Thùy lại càng ngạc nhiên sợ hãi...

Thiên ở bên chỉ 1 lòng lắng nghe, lâu lâu lại hỏi vô 1 câu mà làm chính bà cũng ngớ người....giải đáp cũng phải từ từ suy nghĩ

Thiên giống như 1 cái máy tính siêu cấp...như 1 cái bọt biển có dung lượng vô hạn, bất kể kiến thức nào vừa được nói ra đều được hắn 1 suy ra 10 sau đó hỏi 1 câu ngay trọng tâm....

Không tới 30 phút sau, mọi kiến thức 1 đời làm giảng sư đã bị Thiên vắt kiệt

Lần này Thiên chạm tay vào đàn đã không còn cảm giác mò mẫm vô tri và vụng về cứng ngắc như trước nữa

Ngược lại, khí chất trên người hắn thay đổi 1 cách không thể tin....tựa như 1 loại lột xác hóa điệp....tựa như 2 lúa thành dân chơi

1 loại khí chất tông sư mang theo tự tin và trí tuệ tuyệt đối không gì sánh được....

Ngón tay Thiên chưa từng đụng vào dây đàn, nhưng người bên ngoài đã cảm nhận được từng đợt rung động từ tâm linh truyền đến

1 cảm giác khát khao chờ mong ngón tay đó chạm vào dây đàn

Cảm giác vô cùng mong đợi âm thanh tuyệt mỹ đầu tiên đó vang lên

Và tâm hồn họ đã bị 1 loại trạng thái mềm mại, nhiệt tâm, phấn khích....tựa như tâm linh vừa được trải rộng ra....được tắm rửa sạch sẽ bụi bẩn....được nới lỏng toàn bộ khớp xương trên cơ thể và áp lực từ tâm hồn

2 mắt cũng khẽ nhắm lại từ lúc nào không hay

Lần này học khôn, hắn lấy ra điện thoại bấm sẵn chế độ ghi âm, không gian quanh thân đã bị phong bế và dung hợp làm 1 thể tựa như 1 phòng thu âm tự nhiên

3 quả tim của 3 nữ nhân sẽ làm nhạc đệm, 2 cao 1 trầm

Và rồi

Dây đàn rốt cuộc động....lần này....âm thanh vẫn là hoa mỹ và tuyệt vời như vậy nhưng....nó không còn mầu sắc....không còn thánh thoát...không có bất kỳ 1 chút nào phức tạp...

1 nốt vang lên...đơn giản nhất...tựa như phản phác quy chân...nhưng 1 nhịp này truyền động trực tiếp tới tâm linh con người

Từ 1 điểm nhỏ đơn giản mà bị trái tim nuôi dưỡng lên...thật là lung linh...thật là rạng ngời...thật tuyệt mỹ

Tựa như 1 hạt cát bỏ vào con Trai sẽ bị nó hóa thành ngọc vậy

Từ 1 thứ đơn giản nhất, bình thường nhất, nhưng người nghe sẽ tự cảm nhận nó theo cách khác nhau....sẽ rung động theo cách khác nhau....sẽ vui,...sẽ buồn...sẽ mê li...sẽ say đắm...đưa con người tới 1 vùng cực lạc mà họ mong cầu nhất....giải quyết được cho họ vấn đề mà họ cần nhất

Âm nhạc mà Thiên muốn truyền đạt, không phải là thứ cảm xúc của bản thân mà đó chỉ là 1 loại rung động cơ bản nhất...sơ khai nhất đến cho người nghe....để cho người nghe tự cảm thụ theo cách của mình, tự rung động theo con tim của mình

Ở đời người, dù là kẻ giầu sang phú quý hay nghèo hèn, thấp kém thì tâm tư của họ đều có những nỗi sâu thẳm chưa được khơi thông...vẫn có những mong cầu mà mình mơ ước....

Vậy thì loại âm nhạc này sẽ có thể giúp họ giải phóng ra tất cả...giải quyết tất cả....ngộ ra tất cả....thậm chí xóa nhòa đi tất cả

Tiếng đàn lặng dần, tâm tư 3 người con gái cũng lặng dần...họ bắt đầu tiến vào 1 thế giới yên ả...và còn chưa muốn thoát ra...

Ở đây....Thu được nắm tay Thiên..hạnh phúc trong 1 thế giới đầy tình yêu....ở đây...hắn chỉ có 1 mình cô...không có ai khác làm phiền

Ở đây...thùy( cô thùy) cũng được nắm tay 1 người đàn ông mà đêm nào bà nhớ đến....chồng bà...ông ấy bình yên và yêu 2 mẹ con bà lắm...dù đã chết đi...nhưng ông ấy vẫn luôn ở bên cạnh bà....trong lặng lẽ giọt nước mắt chứa đựng vô vàn mong nhớ và uất ức bấy lâu đã rơi xuống và giải phóng tất cả cô đơn, muộn phiền trong lòng...bà mỉm cười từ biệt người chồng ra đi mà không hề nặng nề nữa

Ở đây, Nguyệt được gặp lại người cha bao năm không gặp....được ông ấy yêu thương, bù đắp tất cả...được ông ấy bảo vệ và dậy cô tất cả....sau đó cô mãn nguyện lưu giữ hình ảnh ông ấy trong tim...cô lại 1 lần mỉm cười từ ái dậy những em nhỏ mồ côi...thỏa mãn cho những ánh mắt mong mỏi của các em

Thế giới tuyệt mỹ đó...đã đến...và đi...sau đó mang theo tất cả những rối rắm trong lòng....khơi mở ra 1 con đường dẫn đến chân trời bao la

Mở mắt ra...

Thu cười trong hạnh phúc, 2 má ửng hồng thùy mị

Thùy cười hạnh phúc, tâm trạng lại dâng lên sự kiên cường và thoải mái

Nguyệt cười hạnh phúc trong mãn nguyện

Thiên đang định nhe răng cười chờ đợi lời khen ngợi thì

"Yêu quái...tên khốn..."

"Thiên...cám ơn con...

"Anh Thiên ....em cám ơn..."

Nụ cười của Thiên méo xệch lại..

"Cô thùy...em nguyệt...để cám ơn vì công dậy đàn...con có thể mời 2 người ăn cơm tối không...."

2 mắt nguyệt cũng khẽ sáng lên, lòng ái mộ đối với Thiên...đã nảy mầm trong trái tim cô

"Uhm...được....nhưng mà cô hỏi nè....bài hát vừa rồi...là..."

Thiên cướp lời "Là con vừa sáng tác...để tặng cho cả 3 người luôn đó...."

"Ah...vì sao lại tặng cả 3 ah...sao anh tham quá vậy...

"Hihi...cô thùy...con tặng cô là vì ơn dậy nhạc...

"Nguyệt...anh tặng em...là vì bài 999 đóa hồng và vì em đã cho anh mượn đàn...

"Còn tặng cho em....mỹ nữ lão...cọp cái...hihi..." Thiên tranh thủ trả thù

Thu còn đang định hung tợn giáo huấn Thiên thì lại bị 1 câu của hắn làm sự hung dữ phải lập tức trở thành dịu dàng

"Anh tặng em...là vì...anh là chồng tương lai của em...và vì mình là 1 đôi Thiên tài trời sinh...." lời nói đê tiện nhưng lại bị hắn nói ra vô cùng chính nghĩa

Ngại ngùng Nhưng mà dù sao....trước mặt 2 người con gái khác bên cạnh mà nghe lời nói này...lòng Thu vẫn ngọt ngào như mật mía....Thiên đường mà cô vừa cảm nhận được từ bài hát...hiện giờ đã trở nên rõ nét hơn, đáng tin hơn

"Phải rồi anh Thiên....vậy bài hát đó tên là gi..."nguyệt hỏi

Thiên nói ra 2 từ gọn lỏn

"Thiên đường lạc mất"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK