"Ờ...đó là do nàng tốt số, gặp được một ca ca thiên tài, chỉ tay có thể giết người lật tay là có thể cứu người...ta đó nha, trên có thể hái sao bắt trăng, dưới có thể quỷ phủ thần công..." Thiên làm động tác trở ngược bàn tay, bộ dáng rất là khoa trương khiến Dương Tiểu Thanh không nhịn được cười tít mắt.
Nhưng mà nàng không hề phản đối, có lẽ đối với nàng..ca ca nàng chính là người như vậy, là thiên tài không gì không làm được, chí ít thì trong giấc mơ của nàng ca ca nàng vẫn đến như một anh hùng và đi như thần tiên.
Hắn có thể tùy tiện vạch mấy cái vẽ thành Tỵ Trần Phù, có thể đánh đuổi 30 tên cường giả cứu nàng thoát thân vậy thì hắn có thể cứu được người đáng nhẽ phải chết như nàng...cũng không phải là chuyện quá khó hiểu.
Nàng tình nguyện...vô cùng tình nguyện ca ca nàng sẽ là người như thế, như vậy con tim nàng mới cảm thấy an ủi hơn.
"Ca ca, Tiểu Hồ Ly này là sủng vật của huynh sao...khả ái quá đi mất"
"Uhm...nó cũng giống nàng, là một tiểu hài mệnh khổ được Tiểu Hắc cứu, nó không phải sủng vật của ta...nó, Tiểu Hắc đều là người thân của ta và cả nàng nữa...đều là những vật quan trọng trong cuộc đời ta"
"Đại ca,..."Dương Tiểu Thanh rúc vào ngực Thiên, một bên lại nhẹ xoa đầu Tiểu Hồ Ly, Tiểu Hắc ở bên cạnh Thiên liếm tay hắn.
Nhóm một nhà 2 người 2 thú này đầm ấm bên nhau hưởng lấy khoảnh khắc yên bình hiếm có này.
Một đêm hôm đó Thiên và Dương Tiểu Thanh nói chuyện rất nhiều, Thiên lấy lý do mình bị ngã xuống vực nhận được cơ duyên nhưng lại mất đi rất nhiều ký ức, bằng cách đó hắn đã khai thác được từ chỗ Dương Tiểu Thanh vô số thông tin về cái người giống hệt hắn tên là Dương Tiêu này.
Dương gia trong Lạc Quốc là một nhánh nhỏ của Dương gia trung thiên vực, gia tộc này bá đạo mà độc tài đến cực điểm, mọi hoạt động của Lạc quốc dương gia này đều bị họ tuyệt đối điều phối, sự việc bi thảm cứ như vậy liền sinh ra.
3 năm trước Dương Tiêu là do thiên phú ngút trời được mệnh danh là đệ nhất thiên nhân tại thập tam liên quốc, Dương gia lúc đó tại Lạc quốc chính là nhất đại công thần, tín cao chấn chủ, là một trong những gia tộc cực thịnh trong một quốc nhưng như vậy cũng trở thành mũi nhọn cho hoàng tộc quốc gia này ăn ngủ không yên.
Cha của Dương Tiêu là Dương Chí Vĩ cũng là một kẻ không an phận theo sắp xếp của chủ tộc, 15 năm trước hắn mang theo tuyệt đại thiên phú ngao du khắp nơi trốn tránh ràng buộc của hôn nhân lợi ích do đại tộc xắp xếp, rốt cuộc từ đó Dương gia đã trực tiếp đắc tội chủ tộc.
10 năm sau Dương Chí Vĩ trở về và đã kết hôn với một nữ tử thần bí, thậm chí còn có con đã 2 tuổi.
Hắn trở về trong cơn thịnh nộ của chủ tộc, kể từ đó đại gia tộc đó không những ngầm từ bỏ Dương gia họ vừa khắp nơi bỏ đá xuống giếng, chèn ép trên mọi mặt. Lại gặp thêm khắp nơi kẻ thù và hoàng tộc Lạc Quốc chèn ép, rốt cuộc Dương gia suy sụp.
3 năm trước, chủ tộc Dương gia lại một lần nữa lệnh xuống dương gia lập hôn ước ép định Dương Tiêu hắn làm rể tận vùng nam cực xa xôi, Dương gia một lần nữa bất mãn phản kháng sau đó chủ tộc nổi giận khắp nơi truy sát giết chết Dương Tiêu khiến bi cảnh dương gia khởi đầu từ đó.
Chủ tộc này bình thường kiêu ngạo độc tài bây giờ lại gặp một chút việc không vừa lòng liền như 1 con chó điên khắp nơi cắn người.
Dương gia lại có một cô con dâu thân phận thần bí khiến cả nhà này vì bí mật này mà có đắng cũng ráng nuốt vào trong, nào ngờ chẳng biết ai mật báo cuối cùng thế lực sau lưng bà biết được, trước cơn thịnh nộ của họ Dương Chí Viễn bị đánh gãy nát xương chân, tu vi tận phế, Dương phu nhân bị cường hành bắt đi. Dương gia chỉ còn một Dương Bính ông nội Dương Tiêu là địa cảnh cường giả không thể một mình chống chọi, dương gia từ đó khắp nơi kẻ thù đến ngay cả Dương Tiểu Thanh cũng không bảo vệ nổi.
Còn chuyện của Dương Tiểu Thanh, lại nguyên nhân sâu xa là đến từ sắc đẹp của nàng, một lần gặp được vị tứ hoàng tử Lạc Quốc liền không ngừng bị hắn đeo bám thậm chí dùng đủ mọi thủ đoạn để ép buộc, đồng thời nàng cũng xui xẻo bị lọt trúng vào mắt của một vị thiên tài Dương gia chủ mạch Dương Tuyệt sau đó bi kịch của nàng kéo dài từ đó đến bây giờ.
Nghe nàng kể tới 2 người này chính là trong suy đoán duy nhất của nàng, tất nhiên đó chỉ là suy đoán nhưng 2 kẻ này cũng thật đáng chết.
"Tiêu ca ca, huynh bây giờ muốn đi đâu,...đừng nói là muốn trở về nhà nha.. "
"Sao vậy, về nhà thì sao ah"
"Không được...ta cực khổ lắm mới trốn được ra ngoài, nếu giờ ta về nhà cũng chỉ tạo thêm áp lực cho ông nội thôi...tứ hoàng tử và tên Dương Tuyệt đó sẽ lại quấn lấy ta, một mình ông nội không thể chống lại được họ..."
"Uhm...nàng thiếu tự tin về ca ca nàng như vậy ah"
"Không phải nhưng mà..."
"Nhưng gì.."
"Họ....thế lực của họ vô cùng mạnh, huynh..."
Còn chưa nói xong thì nàng đã bị một nụ cười đầy tự tin của Thiên dội tắt, không hiểu sao khi nhìn thấy một nụ cười này nàng bỗng nhiên cảm thấy như...giống như là cả thế giới đều không gì có thể làm nàng sợ hãi được nữa.
Nàng cúi đầu xuống nhưng con tim lại dồn dập đập lên, nắm tay nhỏ nhẹ xiết chặt.
Nàng muốn về....vô cùng muốn về.
Nàng nhớ nhà...nhớ đến phát điên...
Tự nhiên nhắc đến về nhà....bao nhiêu oan ức, cực khổ và nhớ nhung tất cả đều ầm ầm kéo đến, nước mắt lại một lần nữa trực rơi.
Nàng đã không nhịn được nữa, nàng phải về...dù phải chết cũng muốn về, nàng khẩn cấp muốn nhào vào lòng cha bộc bạch hết tất cả, nàng muốn khóc lóc một trận thật lớn trước mặt ông nội, muốn được về căn tiểu viện quen thuộc của mình....nàng nhớ nhà, thật sự rất nhớ.
"Được rồi không được khóc nữa, nếu người ta thấy nàng khóc sẽ nói ca ca như ta không tốt, không bảo vệ được em gái đó"
"Làm người...không nên mềm yếu quá, nhiều lắm là chết thôi....vui vẻ khoái hoạt sống một ngày có ý nghĩa còn hơn cả năm chỉ dằn vặt sống...oanh oanh liệt liệt một lần, chết cũng không cảm thấy hối tiếc...phải không?"
"Uhm..." Dương Tiểu Thanh gật mạnh đầu, đưa tay quẹt đi những vết nhá nhem trên mặt.
"Phải rồi, tại sao hôm qua nàng chỉ vừa nhìn thấy ta liền nhận ra vậy....bộ bây giờ ta không đẹp trai hơn 3 năm trước sao"
"hứ...sao ca tự tin quá vậy, ca mà đẹp trai gì ah...còn không bằng Tiểu Hắc"
"Ah...con bé này, có cần tàn nhẫn với ta như vậy không, có biết là ta rất dễ bị tổn thương không?"
"Hihi...vậy để ta cho ca biết nhe....thật ra huynh có một đặc điểm, mái tóc của huynh...là một mái tóc mầu đen rất hiếm có, ta không biết mấy năm qua huynh gặp chuyện gì, tại sao đôi mắt nâu lại chuyển thành đen giống như Hắc Đồng nhân tộc nhưng không sao....là ca ca của muội, dù huynh có là gì thì cũng không quan trọng"
"Cho nên nàng vừa thấy ta có mái tóc đen liền cương quyết nhận định rằng ta là anh trai nàng...như vậy không phải quá ngốc đi"
"Sao lại là ngốc ah.." Dương Tiểu Thanh bĩu cái môi khả ái.
"Mái tóc...là vấn đề bên ngoài, nếu người ta muốn lừa nàng thì sẽ có hàng trăm hàng cách biến mái tóc thành đen, thậm chí khuôn mặt ah...muốn đổi cũng nào có khó"
"Dám đâu...ca tưởng mầu đen là thứ dễ thay đổi chắc, thế giới này mầu gì cũng...ah..."
Còn chưa nói xong thì nàng đã há lớn miệng nhỏ nhìn Thiên.
Ở đó Thiên như một con tắc kè hoa, mầu tóc biến từ đen sang xanh, vàng, hồng, đỏ, tím, trắng sau đó thậm chí cả mầu trong suốt như nước, làn da hắn cũng chuyển mầu như thế, mầu mắt cũng thần kỳ biến chuyển...càng đáng sợ hơn đó là khí tức.
Khí tức hắn cũng như thời tiết thay đổi như muôn hình vạn trạng.
Chỉ trong chốc lát Thiên đã biến thành trăm vạn hình dáng khác nhau sau đó biến trở về lại hình dáng như ban đầu.
"Nhớ kỹ cho ta...ra ngoài giang hồ lúc nào cũng phải có tâm phòng người, ngay cả chính người thân nhất bên mình cũng chưa chắc đã là thật sự"
Một câu Thiên nói ra liền khiến Dương Tiểu Thanh rung động mãi không hồi tỉnh.
Bất chợt, nàng dứt ra khỏi trầm ngâm nhào tới ôm tay Thiên nhí nhảnh hô lên.
"Ca, huynh nói không sai...nhưng mà dù sao ta cũng sẽ tin vào trực giác của mình..."
Thiên sót sa xoa nhẹ đầu nàng.
Trực giác...hắn biết chứ, loại trực giác mà một cô gái chết đuối vớ được cái cọc cứu mạng.
Trực giác...đây là nơi nàng đặt tất cả mọi hi vọng, mọi ký thác vào cuộc sống.
Trực giác...đó là một cảm giác bị sự yếu đuối của con tim xây dựng nên, là nơi bắt đầu của rất nhiều lối rẽ của cuộc sống.
Nếu Thiên là người mang dụng tâm xấu....lúc đó đối với nàng sẽ là một sự thật tàn nhẫn đến cỡ nào.