Hắn tới như lôi đình, tựa như cuồng sư nộ hống từ tầng cao không gầm một tiếng chấn vang lên cả một mảng lớn thành thị bên dưới.
Lão lao vút tới mang theo khí thế muốn nhật nguyệt vô quang, như kình thôn hấp hải, uy mãnh mà đại thế như sóng lớn.
"Yêu nghiệt to gan...giữa thanh thiên cũng dám tác quái hại người, ngay cả người Thần Mộc Tông ta cũng dám xâm hại...hôm nay bổn nhân...thay trời hành..."
Giọng lão hùng hồn vang lên tựa như thánh nhân hạ hoàn, uy mãnh khí thế nhưng mà chỉ vừa nói được nửa câu này xong.
Bỗng nhiên hư không sinh chấn, một loại dao động kỳ dị mà khó hiểu bỗng nhiên lại ngược dòng theo sóng âm mà truyền ngược về.
Loại dao động này không mạnh, cũng không chút nào hơi thở thiên đạo, không chút nào sát ý.
Nhưng mà dao động này vừa tràn đến, lão liền cảm thấy toàn thân như phát sinh một loại cảm giác xơ cứng vô cùng quỷ dị.
Dao động càng tích càng dầy tựa như một loại gợn sóng đi đến liền tập kết lại một chỗ sau đó dọc theo đầu lưỡi mà lan ra khắp toàn thân, trong nháy mắt liền xâm nhuộm toàn thân 2 đại đan điền, càng đáng sợ là ngay cả linh hồn cũng bắt đầu mất đi khống chế.
Chỉ nói được nửa câu, loại dao động quỷ dị mà khủng bố này đã đầy đủ nhồi vào toàn thân lão đem lão hoàn toàn bóp nghẹt.
Loại cảnh tượng và tốc độ này quỷ dị đến độ lão không cả kịp trở tay.
Một thân lực lượng toàn bộ không còn, từ trên cao lập tức liền mất đi năng lực phi hành, cả người như ngọn lao thẳng tắp cắm đầu té xuống.
Một mảnh thành thị bên dưới vừa kịp choáng váng trước đại thánh hàng lâm thì chỉ trong ngắn ngủi liền thấy đại thánh cắm mỏ, trông hệt như một viên pháo bông bị xịt.
.......
Trong phòng.
Thiên thò bàn tay lên cao cao nhẹ nhấn một cái sau đó thu về.
Phía sau hắn không biết từ khi nào đã xuất hiện một mặt kính trong veo, bên trong đó thấy rõ cảnh tượng tên thánh nhân này cắm đầu rơi xuống.
"Ah...người trong kính này, không lẽ là đại thánh giả Thần Mộc Tông sao?" Doãn Kế Anh hỏi
"Không sai, nhìn hình dáng nếu ta đoán không sai thì hẳn là Đại Thụ Lâm Thánh, là người năm đó một mình diệt một quốc hung danh hiển hách" Doãn Lục Anh trí tuệ nói
"Ah...là hắn"
"Là hắn...!!!!
"Đại Thụ Lâm Thánh, 10 năm trước đã sở hữu hơn trăm Kình Thiên Cự Mộc, một mình bại tứ thánh, vô địch quét ngang một quốc, chỉ vì tiểu ân oán mà đem mấy chục vạn nhân mạng đồ sát thảm thiết, máu nhuộm đỏ con sông, sau này cũng được mệnh danh thành Cự Mộc Hung Thánh"
Doãn Lục Anh vừa nhìn lão trong gương vừa thổn thức nói, trong lòng sinh ra không hiểu gét bỏ
"Ây za...hung thánh cái gì ah, muội thấy hắn giống cẩu thánh hơn, các tỷ xem...sắp tiếp đất rồi kìa" Doãn Kế Anh luôn luôn là người vô tư vô nghĩ nhất
"Hihi...không sai nha, hung thánh chó má gì đó hiển hách thì thế nào, không phải bây giờ lại chỉ bị Tiêu ca một cái gẩy tay liền cắm đầu sao, ta thấy xem ra Thần Mộc Tông gì đó có vẻ cũng không mấy đáng sợ ah"
Dương Tiểu Thanh thì so với Doãn Kế Anh lại càng là loại hình thiếu nữ không lớn, ngực to mà não không phát triển. Thánh nhân từng diệt quốc dọa sợ cả liên minh bây giờ vào trong miệng nàng lại thành như vậy, Người ta mà nghe thấy e rằng té ngã tại chỗ
Thấu Thiên Kính lơ lửng rơi ngay trước mặt Thiên tựa như chờ lệnh.
Trong hình, Đại Mộc Lâm Thánh cũng chuẩn bị tiếp đất, nhưng mà lúc này
"Oành...." một âm thanh rõ to vang lên sau đó kính này rung rung nhẹ động, tựa như vật rơi trong hình là vừ rơi xuống kính vậy.
"Haha...không tệ, bắt được một con ruồi" giọng Thiên hí hởn cười.
"Tiêu ca, bắt được là sao...không lẽ tên Hung Thánh gì đó là...bị nhốt trong kính này rồi sao?" Doãn Lục Anh luôn luôn là người điểm phá bí mật
"Uhm...đám côn trùng này tuy không có gì tốt lành nhưng mà làm tay đấm là cũng không tệ"
Cũng là lúc này, Hồ Mị Nhi đã hiền lành trở về lại bên cạnh Thiên ngồi xuống nguyên chỗ
"Chủ nhân, đã xong"
"Uhm....ồh" mấy vị mỹ nhân nhìn liếc ra phía bên liền bị cảnh tượng xấu hổ này làm cho rung động.
Một đám nam nhân toàn thân lõa lồ đã hóa thành những bộ xác khô không còn chút nào tinh khí, còn chưa chết nhưng cũng không khác là mấy.
"Chà...nhân gian gọi các nàng là Hồ Ly Tinh quả thật không sai, đủ tàn nhẫn đi.."
"Chủ nhân, Mị Nhi từ khi xuất đạo tới giờ chưa từng dùng mị hoặc họa hại nhân gian, vừa nãy là chủ nhân ngài...ra lệnh, nếu không.."
"Uhm...không cần lo nghĩ nhiều vậy, giết người có nhiều cách, đối với kẻ thù thì không cần đắn đo,dùng ác trị ác, lấy dâm trị dâm tặc hợp tình hợp lý....dùng cách này đưa chúng vào mộng đẹp, thỏa mãn tự thân cho đến tinh tẫn nhân vong mà chết, đó là bọn chúng có phúc...cũng là nam nhân cách chết sung sướng nhất"
Ánh mắt Mị Nhi sáng lên tia sáng mừng rỡ.
Tuy rằng lời Thiên nói có chút bẻ cong đạo lý thiên hạ nhưng mà lại không phải không có đạo lý
Đạo lý này còn là lần đầu tiên nàng được nghe, cũng là loại chấp lý mà nhân loại chưa từng ai dùng tới.
Nàng biết rõ, nam nhân xưa nay đều có bản tính chiếm hữu cực lớn, nữ sủng vật của hắn mà đi dẫn dụ ong bướm với nam nhân khác là chuyện tuyệt đối không thể chấp nhận
Chủ nhân của nàng không ngờ lại có cái nhìn thoáng như vậy
"Sao ah, nàng không phải sủng vật của ta, không phải nô tỳ của ta, không phải quá quan trọng suy nghĩ của ta, bổn thiếu cũng không thiếu hai thứ này"
"Ngài là chủ nhân của ta, từ lúc ngài giải phóng ta khỏi bức tranh đó, Mị Nhi đã cam nguyện cả đời phục vụ chủ nhân..."
Nói xong tựa như nàng sợ Thiên hiểu nhầm liền giải thích.
"Chủ nhân ngài yên tâm, Hồ Tộc chúng ta bẩm sinh huyền âm thể chính là song tu bảo thể, Mị Nhi có thể khống chế rất tốt sẽ không để...không phải là phệ dương mị hoặc giống như chúng"
Ánh mắt nàng liếc qua mấy bộ xác khô cố ý giải thích.
Đây là bện pháp đem nam tính sinh vật toàn thân tinh lực bị hấp phệ, là chân chính hấp dương bổ âm một bện pháp tu luyện cực đoan của hồ tộc, nhưng mỗi hồ li đều không phải như trong nhân gian hay nói đi ăn ngủ với nam nhân hút dương khí phá hoại gia đỉnh người ta.
Ngược lại hồ li trời sinh mị lực nhưng lại giữ thân như ngọc, muốn duy trì nòi giống tới kỳ động đực thì chỉ có thể trở về Hồ tộc cùng Hồ Thần giao phối, nếu không sẽ vĩnh cửu bị phạt trớ chú.
Hồ yêu bên ngoài mị hoặc nam nhân để tu luyện nhưng không có con nào đem nguyên âm đi hỗn cùng phàm nhân kém cỏi, mà nhân loại bình thường cũng vô pháp chịu nổi được huyền âm của các nàng.