Từ ngày hôm qua, hắn ô danh đã lan truyền khắp nơi.
Đắc tội Âu Chánh Nam công tử, thành tử địch của vạn vạn môn nhân, cái gai trong mắt muôn người.
Từ nay hắn bước ra đường, nhìn hắn...chỉ có những ánh mắt thù địch hoặc xem thường hoặc cuồng vọng tham lam, từ giả trẻ lớn bé tất cả môn nhân Thiên Kiếm Môn đều không ngoại lệ.
Một đường đi tới đây, Thiên đã liên tiếp đánh chết 78 tên đệ tử cuồng vọng muốn bắt hắn chặt tay cắt lưỡi tạ tội Âu công tử.
Một đường máu nhuộm thành dòng mà tới, Thiên giết đã tay không nương tình, phiền phức kéo tới bao nhiêu hắn...sát hại tàn nhẫn bấy nhiêu
Âu Chánh Nam càng muốn hắn bị vô vàn ánh mắt khinh bỉ, hắn lại càng sát nghiệt chấn động.
Âu Chánh Nam muốn hắn phiền phức quấn thân, dùng ngàn vạn khiêu chiến đẩy vào tuyệt lộ...hắn lại càng giết cho địch nhân khiếp sợ.
"Hoàng Thanh Thiên....ngươi thân cô thế cô, sức tàn lực mỏng...lấy tư cách gì cùng công tử đối nghịch....muốn sống thì mau theo ta tới gặp công tử dập đầu tạ lỗi..."
"Cút..."
"Không biết lượng sức mình, để bổn thiếu hôm nay thu thập ác đồ ngươi về...."
"C....ú....t..." một câu này phun ra, ngàn tinh sóng âm lực phá tuyến đánh ra, uy lực khiếp người
"Hư....ọc, ngươi...dám...giết...taaa.."
"Phịch..." chưa nói xong câu thì tên này đã ngã xuống chết queo, máu ở tai chậm rãi chảy ra
Sóng trước vừa qua, sóng sau lại tới
"Hoàng Thanh Thiên....cuồng đồ lớn mật, dám sát hại đồng môn, giết người vô tình đã nhập ma đạo...hôm nay bổn công tử sẽ..."
Còn chưa nói xong, hắn đã thấy bụng dưới mình nhói lên, gió thổi lọt vào là xuyên qua bên kia, cảm giác có chút mát lạnh lại có chút gê người, nhìn lại Thiên...mắt hắn mở lớn trợn trừng
Trên tay Thiên không biết từ khi nào đã cầm một viên cầu mầu xanh dính đầy máu tươi, viên cầu này...võ giả nhân cảnh ai cũng biết ah
Đó là đan điền.
Tên đệ tử này run run đưa đầu nhìn xuống thân dưới liền rùng mình hiểu ra cảm giác mát lạnh ở đâu ra.
Vị trí, là bụng dưới hắn
Đan điền trên tay Thiên, chính là vừa bị móc ra từ bụng hắn ah
"Ahhhhhhh....Hoàng Thanh Thiên....trả ta....đa....ọc..."
Thiên một đường tiến tới, chẳng rảnh nói nhiều chỉ xuất thủ, một chiêu móc ra đan điền địch thủ, mặc cho chúng muôn vàn bảo hộ, muôn vàn kháng cự, tất cả đều vô ích.
Một đường máu tanh kéo dài, người chết ngã xuống kẻ sống lại xông lên, chúng hệt như những con thiêu thân không biết mệt, không biết sợ chỉ biết đâm đầu vào chết.
Sẽ không có ai thương tình cho chúng, kể cả Thiên cũng không
Nhân loại tham lam, vì lợi ích mà chết, biết trước kết quả vẫn đâm vào...thế thì Thiên không giết thì để làm gì.
Hắn thương yêu vạn vật sinh linh nhưng không phải kẻ mềm yếu.
Thiên kéo một đường máu lượn vòng qua sảnh điện sủng kiếm các đi qua phía bên bình nguyên, trên đường đi vẫn không ngừng giết người móc đan điền. Hắc công đức lực một đường gia tăng mạnh mẽ.
Diệt một nhân cảnh cũng đồng nghĩa là phá đi mệnh số 1 người, tương đương với nghịch thiên hành sự và tương ứng đó là bấy nhiêu lực nguyền rủa hắc công đức sinh ra.
Thiên không tiếc tay giết người, hắn không như những người khác phải rườm rà mượn lý kéo đạo đức nêu chính nghĩa, dẫn dắt giảm bớt lực nguyền rủa, lại càng không kiêng kỵ nhân quả lực gia thân.
Sủng thú các là tài sản của Âu gia, Âu Chánh Nam toan tính hành hạ đọa nhập hắn vào đường cùng, tất nhiên thù hận đã kết, Thiên còn điên sao mà đi vào sảnh điện để mấy tên Âu gia đó nhục mạ.
Hắn đi con đường mà chưa từng ai đi, xông trực tiếp mà vào tại vì hắn đủ bản lĩnh làm việc này.
"Hoàng Thanh Thiên...ngươi muốn làm gì, muốn chọn vật cưỡi sao....sao hả, bỏ chạy...là sợ hãi nên bỏ chạy sao....hahahahahaha..."
"Đấu với Âu công tử....ngươi đấu được sao, chỉ mới mấy ngày đã sợ rồi sao...có phải cảm thấy tuyệt vọng không...có phải cảm thấy sống không bằng chết không....hahahahahaha...ta nói....ah"
"Lắm mồm..."
"Ự.,.."
Đi tới đây, rốt cuộc một đám người đã không ai dám dẫn đầu xông lên nữa. Rốt cuộc họ đã bị giết cho sợ
Đan điền là nơi quan trọng nhất của võ giả.
Đan điền bị hủy, chí ít còn sót lại số mệnh nhân khí, còn có hi vọng cứu vãn.
Nhưng đan điền cố định, nhân khí kết trụ, nhân đan thành hình nếu bị phá thì chỉ có những bậc đại năng mới có hi vọng phục hồi.
Điểm đáng sợ đó là nhân đan của họ không phải là bị phá mà là bị cướp đi, khác nhau chỉ 1 chữ nhưng cách biệt như thiên đường địa ngục.
Nhân đan bị cướp đi, không chỉ mất đi thành quả cả đời tu luyện mà ngay cả số mệnh không còn, nhân khí cũng không còn, lúc đó ngươi không chỉ không cách nào tu luyện mà còn tựa như người không phải người, tựa như ma không phải ma.
Một tấm nhân thân rách nát sống mà như chết, kinh mạch còn đập nhưng lại chậm rãi thối rữa
Linh hồn còn đó nhưng dần phiêu tán, tựa như điên dại, tựa như tồn tại mà lại giống như chết đi.
Lượn lờ giữa giới tuyến âm dương
Vật vờ giữa sống và chết
Đau khổ chậm rãi kéo tới, chậm rãi nếm phải từng chút một.
Đang từ một võ giả cao quý trong danh môn đại phái bỗng chốc thành phế nhân, ngươi đã đủ thống khổ
Không ai còn xem ngươi là người, khinh bạc, xem thường, phỉ nhổ
Lại thêm một cách chết thối rữa dần dần như vậy kéo tới, đó mới chân chính là nhân gian luyện ngục
Cách chết này được giới võ giả mệnh danh cho một cái tên khiến người rợn lạnh khi nghe tới.
Tuyến Quỷ
"Hahahaha....Hoàng Thanh Thiên, ngươi làm gì, ngươi xông vào Sủng Kiếm Các....ah,hahahahaha...tốt,..mau xông ah, để ta xem ngươi chết thế nào....ahhahahahahahaha.."
Lúc này Thiên đã một chân bước vào trong, bên ngoài một đám thiên kiêu cũng không ai dám ngăn cản, lẳng lặng hướng cặp mắt như xem thằng ngu nhìn tới Thiên.
Cũng ngay lúc này, vô số trận hung khí bộc phát hướng tới Thiên mang đầy giọng cảnh cáo.
Tuy nhiên, cũng ngay lúc này
"Lezzzzzzzzzzzzzzzzz!!!!....."
"Leeeeeeeezzzzzzzzzzz!!!!...."
2 tiếng hót thanh thoát đầy nhung nhớ vang lên kéo dài mãi không dừng.