Đáng tiếc truyền nhân duy nhất của Bách Thánh Đường chính là lão già này, hắn lại không chịu bán hòn đảo đi, cho nên dẫn phát xung đột.
- Lão đầu, không phải nói Bách Thánh Đường các ngươi được cửu thiên thập địa thánh hiền che chở hay sao? Cửu thiên thập địa thánh hiền ở nơi nào?
Lôi Vũ nhìn qua lão giả bị khống chế, cười to lên.
Lão giả trước mặt là truyền nhân duy nhất của Bách Thánh Đường, chỉ tiếc đạo hạnh quá nhỏ bé, căn bản không cách nào là địch với đám tráng hán.
Lão giả muốn giãy dụa, lại bị đám tráng hán đè lại, hắn cũng quật cường, dùng sức ngẩng đầu, nói ra:
- Cho dù ta chết cũng không bán Bách Thánh Đường!
- Không bán thì nện nó!
Lôi Vũ nảy sinh ác độc, hắn nhìn chằm chằm vào cổ điện, âm thanh "Phanh, phanh, phanh" vang lên, nhưng mà mặc kệ hắn nện hung ác cỡ nào đều không thể nện cổ điện này được.
Lôi Vũ dùng hết khí lực bú mẹ ra cũng không thể làm gì, hắn vừa sợ vừa giận, hắn phát tiết tức giận lên người lão giả này, tiến lên một cước giẫm lên người lão giả.
- Lão đầu, đại thiếu gia ta có thời gian, hôm nay bản đại thiếu gia chơi chết ngươi rồi, Thiết Lân Tông của ta sẽ từ từ nện nát nơi đây. Yên tâm, bản đại thiếu gia không làm ngươi chết ngay lập tức, chờ đại thiếu gia đẩy bằng nơi đây, lại giết ngươi cũng không muộn, bản đại thiếu gia muốn xem bộ dáng tuyệt vọng của ngươi
Nói xong Lôi Vũ quyền đấm cước đá lên người lão giả.
Lửa giận của Lôi Vũ ngút trời, hắn vốn muốn đẩy bằng cổ điện này, sau đó ép mua ép bán, nhưng mà tòa phá điện trước mặt hắn dùng hết khí lực bú sữa mẹ cũng không phá nổi. Càng làm cho hắn sinh ra tham niệm với hòn đảo này, hắn tin tưởng hòn đảo này tuyệt đối có bảo vật không nhỏ, thậm chí có khả năng bảo vật nằm trong tòa cổ điện này.
Nhân dịp còn không có người phát hiện, Lôi Vũ càng kiên định quyết tâm chiếm nơi đây.
Lão giả cũng là người xương cứng, hắn bị Lôi Vũ đấm đá thổ huyết, hắn vẫn ngẩng cao đầu không rên một tiếng.
- Lão đầu, xương cốt đúng là cứng rắn nha.
Lôi Vũ cười lạnh một tiếng, lại dẫm lên người lão giả, có thể nghe được tiếng "Răng rắc" của xương gãy, lão giả hừ một tiếng, rõ ràng là rất đau, nhưng mà hẵn vẫn không kêu thảm một câu.
- Hắc, Trương lão đầu, xương cốt của ngươi dù cứng rắn thế nào, bản đại thiếu gia muốn giết ngươi chẳng khác gì bóp chết con kiến.
Lôi vũ cười lạnh nói:
- Bách Thánh Đường các ngươi không phải được xưng có cửu thiên thập địa thánh hiền che chở sao? Hiện tại cái gọi là cửu thiên thập địa thánh hiền của các ngươi ở đâu? Bọn chúng đi nơi nào?
Lão giả không rên một tiếng, vẫn dùng sức bảo vệ đầu của mình, mà Lôi Vũ nhìn thấy bộ dáng quật cường của lão đầu, trong nội tâm càng tức giận ngút trời.
Lôi Vũ lại dẫm lên mặt của lão giả, cười lạnh nói:
- Hắc, hắc, hắc, cửu thiên thập địa thánh hiền che chở Bách Thánh Đường đâu rồi? Bảo bọn chúng xuất hiện đi, để cho bản đại thiếu gia nhìn thấy cửu thiên thập địa thánh hiền có bộ dáng gì?
- Vậy sao?
Vào thời điểm này một âm thanh lạnh lùng vang lên, nói ra:
- Ngươi thực muốn nhìn thấy cửu thiên thập địa thánh hiền sao?
Lúc này Lý Thất Dạ đá đáp xuống trước Bách Thánh Đường, thần thái lạnh như băng, lạnh lùng nhìn qua đám người Lôi Vũ.
Lôi Vũ và năm ba tên tráng đinh nhìn thấy Lý Thất Dạ là một tiểu tử Nhân tộc bình thường, ồn ào cười ha hả.
Lôi Vũ cười to, nói:
- Tiểu tử, như thế nào, muốn can thiệp cho đồng bào Nhân tộcsao? Nhưng mà muốn ra mặt cho đồng bào cũng nên nghĩ kỹ cân lượng của mình...
"Phanh" một tiếng vang lên, Lôi Vũ còn chưa dứt lời, năm ba tên tráng hán đang áp lão giả xuống đất biến thành thịt vụn, máu tươi nhuộm đỏ phiến đá trên mặt đất.
Năm ba tên tráng hán này còn không biết mình chết như thế nào, bọn chúng còn chưa kịp phản ứng đã biến thành thịt vụn rồi.
Mà Lôi Vũ thấy hoa mắt, thân thể bị dẫm nát dưới chân, Lý Thất Dạ một cước dẫm lên người hắn, làm hắn không thể động đậy.
Mà lão giả vốn không thể động đậy, trong khoảng thời gian ngắn kinh hồn chưa định, không thể tưởng tượng nổi nhìn qua Lý Thất Dạ, cả quá trình hắn đều không nhìn thấy rõ ràng.
Bên cạnh hắn có vài đống thịt nát, chính mình ngay cả lực lượng phản kháng cũng không có, lập tức bị dẫm dưới chân, lúc này Lôi Vũ sợ tới mức hồn phi phách tán.
Lý Thất Dạ lạnh lùng nói:
- Bách Thánh Đường, ai cũng không có tư cách làm càn ở đây.
- Tiểu, tiểu, tiểu tử, ngươi, ngươi, ngươi biết ta là ai không, ta, ta, ta chính là đại thiếu chủ của Thiết Lân Tông, phụ thân ta là chủ nhân Thiết Lân Tông, ngươi, ngươi, ngươi dám làm tổn thương ta chút nào, phụ thân ta không chỉ chỉ muốn giết ngươi, còn san bằng cả Bách Thánh Đường...
Lôi Vũ âm trầm hét lớn lên, lúc này hắn cũng sợ hãi, hắn nhanh chóng chuyển cha của hắn ra.
"Răng rắc", tiếng xương cốt tan vỡ vang lên, Lôi Vũ kêu thảm một tiếng, Lý Thất Dạ một cước đạt nát mặt của hắn, huyết nhục mơ hồ, thống khổ địa lăn lộn trên mặt đất.
Lý Thất Dạ lạnh lùng nhìn qua Lôi Vũ, lãnh khốc nói:
- Ta lưu cái mạng chó của ngươi lại, trở về nói cho phụ thân của ngươi biết, bảo hắn đích thân tháo đầu của ngươi xuống, hắn tự thân mang theo đầu của ngươi tới đây, hắn không biết dạy con, hắn không chỉ phải mang đầu của ngươi tới nhận tội. Hắn còn phải chặt đầu của hắn xuống chuộc tội với Bách Thánh Đường. Nếu như hắn làm như lời ta nói, ta tha thứ Thiết Lân tộc các ngươi, nếu không, Thiết Lân tộc các ngươi không nhìn thấy mặt trời ngày mai!
Nói xong, Lý Thất Dạ thu hồi chân dẫm lên Lôi Vũ, một cước đá hắn ra khỏi đảo nhỏ, quát:
- Lăn!
Lôi Vũ bị đá xuống biển, bị dọa đến té cứt té đái, hắn sao dám dừng lại. Hắn thoáng lẻn vào trong biển, bỏ chạy mất dạng.
Lão giả kinh hồn chưa định, trong lúc nhất thời ngồi dưới đất không đứng lên nổi, Lý Thất Dạ nhìn qua lão giả này, trong lòng nhẹ nhàng thở dài một hơi, nâng hắn lên.
- Ngươi tên gì?
Lý Thất Dạ nhìn qua lão giả, chậm rãi nói ra.
Lão giả há miệng muốn nói, qua một hồi lâu, hắn mới lên tiếng:
- Ta, ta họ Trương. Tất cả mọi người gọi ta là Bách Đồ.
Nói đến đây, thần thái của hắn buồn bã, nhưng mà hắn vẫn mang theo vài phần quật cường, vẫn ngẩng đầu lên.
Nhìn qua lão giả, Lý Thất Dạ nhẹ nhàng thở dài một hơi, nói ra:
- Với tư cách hậu đại Trương gia, không ngờ luân lạc tới trình độ này.
Trương Bách Đồ há miệng muốn nói gì đó, nhưng hắn cuối cùng vẫn có vài phần quật cường, nói:
- Là con cháu chúng ta bất tài. Bôi nhọ tên tuổi anh hùng của tổ tiên.
Nhìn qua lão giả mang theo vài phần quật cường, trong lòng Lý Thất Dạ thở dài một hơi, lão giả quật cường như thế làm cho hắn nhớ tới một người.
- Thương thế của ngươi không nhẹ. Ăn vào đi.
Lý Thất Dạ tiện tay ném một lọ kim sáng dược cho Trương Bách Đồ, nói ra.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com