- Các ngươi hãy chờ ở nơi này, ta đi vào xem.
Lý Thất Dạ phân phó đám người Bệnh Quân, sau đó bước một bước vào hố lớn.
"Đùng..."
Khi Lý Thất Dạ bước vào hố lớn thì nháy mắt Lý Thất Dạ bùng nổ khí tức khủng bố tuyệt luân. Trong nháy mắt, Thái Sơ Thụ đung đưa, vạn đạo rũ xuống, thiên địa che chở. Lúc này, Lý Thất Dạ chính là chúa tể vô thượng, tuyên cổ cự đầu cùng chư thiên thần ma đều là sâu kiến dưới chân hắn.
Trong nháy mắt, Lý Thất Dạ nhất niệm sinh vạn giới, phất tay một cái, lập tức sáng tạo ra tất cả mọi thứ. Lúc này hắn mới là cự đầu chí cao vô thượng, tất cả mọi thứ đều nằm dưới chân của hắn.
Lý Thất Dạ đột nhiên bùng nổ khí tức khủng bố dọa đám người Bệnh Quân nhảy dựng, ngay cả người kiêu ngạo như bọn họ cũng phải ngừng thờ. Bên dưới khí tức chúa tể vô thượng, linh hồn của bọn họ đều bay đi mất, giống như sắp hồn phi phách tán.
Lúc này, mạnh như Bát Tí Kim Long cũng phải run lẩy bẩy.
Trước đó Lý Thất Dạ ra tay căn bản không dùng hết sức, thậm chí chỉ là tiện tay mà thôi. Đây mới thật sự là sức mạnh của Lý Thất Dạ.
- Đây... đây chính là thủy tổ Tiên Thống sao?
Độc Phượng Thần Cơ rùng mình, hít lạnh.
Độc Phượng Thần Cơ là người tâm cao khí ngạo, nhưng vào lúc này nàng cũng sợ hãi tới nỗi hồn vía lên mây. Đứng trước sức mạnh khủng bố vô song, nàng hoàn toàn không dám tỳ khí.
- Cho dù không phải thì cũng kém không xa.
Viêm Vũ Sinh quên luôn cả việc phe phẩy quạt lông, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt.
- Không, không phải kém không xa, mà ít nhất từ Tiên Thống trở lên, thậm chí có thể còn cao hơn.
Bệnh Quân mặt mày nghiêm nghị.
- Thủy tổ Tiên Thống không phải cao nhất hay sao? Vạn cổ tới nay, ở Tam Tiên Giới thủy tổ Tiên Thống cũng không hề nhiều.
Nghe Bệnh Quân nói vậy, Cuồng Ngưu hơi giật mình.
- Có từng nghe Tam Tiên chưa?
Bệnh Quân nói chậm.
- Tam Tiên chỉ là truyền thuyết mà thôi.
Bát Tí Kim Long nói:
- Không thể cho là thật được. Ghi chép có liên quan tới Tam Tiên đều là thần thoại, không thể khảo cứu.
- Thế gian có một số chuyện luôn nằm ngoài dự đoán.
Bệnh Quân ánh mắt thâm thúy, chậm rãi nói rằng:
- Chúng ta không biết, không có nghĩa là không có. Thế gian có rất nhiều chuyện không có lửa làm sao có khói. Có truyền thuyết như vậy, có thần thoại như vậy, thì nhất định phải có đầu nguồn.
- Chẳng lẽ ý của Bệnh Quân công tử chính là cấp bậc Tam Tiên?
Độc Phượng Thần Cơ nói.
- Không biết.
Bệnh Quân lắc đầu, nói chậm:
- Tóm lại thực lực của công tử sâu không lường được, sợ rằng chúng ta mãi mãi không thể vớ tới. Thần phục dưới chân của hắn chính là cử chỉ sáng suốt. Đổi lại là lúc bình thường thì sẽ không có cơ hội như vậy.
- Thế gian tàng long ngọa hổ, sâu không lường được.
Viêm Vũ Sinh cảm khái mỉm cười, nói rằng:
- Từng có lúc chúng ta coi Thái Thanh Hoàng là kình địch. Thế nhưng trong mắt một số tồn tại thì Thái Thanh Hoàng chẳng là gì cả. Đối với thủy tổ cao trên Tiên Thống, Thái Thanh Hoàng chỉ là một tu sĩ bình thường mà thôi. Ở trong thế giới rộng lớn này, chút đạo hạnh của chúng ta, chút tạo hóa của chúng ta, chẳng qua chỉ là sâu kiến mà thôi.
Khi Viêm Vũ Sinh nói ra câu này, đám người Bát Tí Kim Long trầm mặc. Ngay cả Cuồng Ngưu tính tình nóng nảy cũng không nổi cáu.
Ban đầu Lý Thất Dạ nói bọn họ là sâu kiến, trong lòng bọn họ vẫn còn không phục. Dù sao thì nhìn khắp Đế Thống Giới, người mạnh hơn bọn họ rải rác không nhiều.
Thế nhưng hôm nay so với Lý Thất Dạ, bọn họ cảm thấy mình ảm đạm mờ nhạt, giống như sâu kiến. Ngày thường cao ngạo, ngày thường tự phụ, đều tan thành mây khói.
Lý Thất Dạ đi vào hố sâu, được sức mạnh vô song che chở, hắn đi nhanh vào trong, sát khí gào thét điên cuồng. Thế nhưng Lý Thất Dạ được sức mạnh vô song che chở, căn bản không thể làm Lý Thất Dạ bị thương mảy may.
Dù sao thì Lý Thất Dạ cũng từng lội qua lôi hải, chút sát khí này làm gì được hắn chứ?
Trên thực tế, trong hố lớn này, thứ kinh khủng nhất không phải là sát khí, mà là huyễn tượng, nói đúng hơn là cám dỗ.
Khi Lý Thất Dạ đi vào hố lớn thì bên tai có một tiếng nói nóng nảy, tiếng nói này khiến lòng người xôn xao, sự tức giận cùng không cam lòng tích tụ trong ngày thường sẽ hiện lên hết, khiến người ta kích động đến mức nhảy cửng lên.
Dưới sự cám dỗ này, địch nhân ngày xưa dường như xuất hiện trước mắt, khiến ngươi nộ khí trùng thiên, khiến ngươi nghiến răng nghiến lợi, kẻ thù gặp nhau, hết sức đỏ mắt, hận không thể không xé tan hắn thành trăm mảnh.
Đi càng sâu thì cảm giác xôn xao càng mãnh liệt, sẽ ảnh hưởng tới đạo tâm của ngươi, sẽ rung chuyển ý chí của ngươi. Sự phẫn nộ, sự cuồng bạo sẽ tràn khắp đáy lòng của ngươi, nghiền nát đạo tâm của ngươi, nhai nuốt ý chí của ngươi.
Cho dù ngươi có kiên cường cách mấy thì dưới cảm giác xôn xao này, ngươi sẽ bước lên con đường cuồng bạo.
Cũng khó trách đám người Cuồng Ngưu nói đi vào hố lớn sẽ khiến người ta phát điên. Là bởi vì cảm giác xôn xao này giật dây ngươi phóng thích lửa giận của mình, bùng nổ tất cả cảm giác không cam lòng ngày xưa.
Tâm trạng như thế thường khiến ngươi đánh mất lý trí, khiến ngươi có cảm giác khoái ý ân cừu, đi xuống càng sâu thì cám dỗ càng mạnh.
Đi trong hố lớn, mặc cho cảm giác xôn xao giật dây, hay ra sức cám dỗ, thế nhưng Lý Thất Dạ lại không hề bị ảnh hưởng mảy may.
Đạo tâm của hắn như thép, không thể rung chuyển, cảm giác xôn xao này làm sao có thể ảnh hưởng tới hắn chứ?
Sau khi Lý Thất Dạ đi vào hồi lâu mà vẫn chưa trở ra, đám người Cuồng Ngưu đứng ở bên ngoài mất bình tĩnh.
- Sẽ không có chuyện gì chứ?
Đây không phải là lần đầu tiên Cuồng Ngưu hỏi như thế.
- Chắc là sẽ không. Công tử mạnh như thế, cho dù không vào được thì cũng có thể đi ra. Không phải ngươi từng thử rồi sao? Không phải cũng toàn thân trở ra sao?
Viêm Vũ Sinh nhìn Cuồng Ngưu, nói.
- Ai, lần đó đừng nói nữa, nếu như Bệnh Quân không kịp thời ngăn cản ta thì ta đã điên rồi. Lúc đó may mắn ta phản ứng kịp, cảm thấy không ổn nên trốn thoát.
Nét mặt Cuồng Ngưu có hơi lúng túng, đó là lần chật vật nhất trong cuộc đời của hắn.
- Theo ta thấy, công tử có thể chịu đựng được sát khí, nhưng không biết hắn có chịu đựng được cảm giác xôn xao hay không.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com