- Thú tuyền ---
Nhìn thấy nước suối phun lên, Vũ Băng Ngưng giật mình. Nàng cũng nghe nói tới truyền thuyết này, nhưng không ngờ mình lại có thể tận mắt nhìn thấy.
- Thú tuyền này có lợi ích gì?
Lăng Tịch Mặc hiếu kỳ.
- Có thể ích thọ duyên niên.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Mà đối với tệ thú thì hiệu quả càng mạnh hơn, thậm chí có thể phản lão hoàn đồng.
- Ích thọ duyên niên!
Nghe vậy, Lăng Tịch Mặc chấn động, nhìn thú tuyền phun lên ào ào, trái tim của nàng đập thình thịch.
Đương nhiên, lấy tuổi thọ bây giờ của Lăng Tịch Mặc thì không cần thú tuyền ích thọ duyên niên. Thế nhưng đám lão nhân của Lăng gia lại cần, nhưng lấy thực lực của đám lão nhân ở Lăng gia, bọn họ không có vốn liếng để đi tới nơi này.
Tuy rằng Lăng Tịch Mặc tim đập thình thịch, thế nhưng nhìn tệ thú Quỳ Ngưu cúi đầu uống ừng ực, nàng không dám xằng bậy. Đạo hạnh của nàng nhỏ yếu như vậy, nếu như dám cướp đoạt thú tuyền với tệ thú Quỳ Ngưu, chỉ sợ nó hừ nhẹ một hơi thì đã có thể biến nàng thành tro bụi.
- Đi đi, mang một ít trở lại cũng tốt.
Lý Thất Dạ cười nhẹ, nói rằng:
- Bằng không thì uổng công chuyến này tới Tệ Thú Thành. Hơn nữa, thú tuyền ở nơi này quý giá hơn những nơi khác rất nhiều lần. Nếu như ngươi không cưỡi tệ thú cấp bậc này thì sợ rằng ngươi sẽ không có cơ hội lấy được loại thú tuyền này.
Thấy Lý Thất Dạ lên tiếng, Lăng Tịch Mặc vui vẻ, vội vàng đi xuống, đi hứng thú tuyền.
- Ta cũng mang một ít trở về.
Vũ Băng Ngưng cũng nhảy xuống, lấy ra một cái bình hứng thú tuyền. Tuy rằng nàng cũng không cần thú tuyền, thế nhưng có thể dùng để hiếu kính trưởng bối, hoặc giữ lại sau này tự mình dùng.
Cũng không biết có phải vì Lý Thất Dạ lên tiếng hay là vì ở đây không có tệ thú khác tranh cướp thú tuyền nên tệ thú Quỳ Ngưu đang uống ừng ực chỉ liếc nhìn hai người Lăng Tịch Mặc một chút rồi tiếp tục uống thú tuyền, lười quan tâm tới hai người bọn họ.
Sau đó Lý Thất Dạ cũng tiện tay hứng một bình thú tuyền, nhìn lên bầu trời, lạnh nhạt nói:
- Tới lúc tiếp tục lên đường rồi.
Quả nhiên, sau khi Lý Thất Dạ dứt lời thì chỉ nghe thấy tiếng ùng ục, một ao thú tuyền tràn đầy rút hết vào trong lòng đất, hồ đá không còn sót lại một giọt thú tuyền nào.
Cùng lúc đó, tất cả thú tuyền trên vùng thế giới này đều khô cạn, tất cả thú tuyền biến mất vào trong lòng đất. Bất luận tệ thú có uống được thú tuyền hay không, thời gian vừa tới, tất cả thú tuyền đều biến mất hết.
- Má nó, ta vẫn chưa có hứng được thú tuyền!
Nhìn thấy thú tuyền khô cạn, có tu sĩ chửi ầm lên.
- Đến muộn rồi ---
Có tu sĩ vừa chạy tới nơi này thì thú tuyền đã biến mất, hối hận hét lớn.
Không chỉ có tu sĩ hối hận mà ngay cả tệ thú khi nhìn thấy thú tuyền biến mất cũng ngẩng đầu rống lớn, nhìn rất phẫn nộ. Có rất nhiều tệ thứ vẫn chưa kịp uống thú tuyền đã phải trơ mắt nhìn thú tuyền biến mất. Nhất thời, vùng đất này đầy tiếng thú rống, tiếng thú rống rung chuyển đất trời, hù mọi người sợ hãi.
Sau khi thú tuyền biến mất thì phản ứng của tệ thú Quỳ Ngưu rất bình tĩnh, giống như nó đã nhìn quen chuyện này, không hề lạ lẫm.
- Chúng ta đi thôi.
Sau khi nhìn thấy thú tuyền biến mất thì Lý Thất Dạ nói.
Vũ Băng Ngưng cùng Lăng Tịch Mặc hoàn hồn, vội vàng nhảy lên vai của tệ thú Quỳ Ngưu, chuẩn bị tiếp tục lên đường.
Lúc này tệ thú Quỳ Ngưu lại tiến tục tiến tới, đi sâu vào dãy núi. Hình như đây không phải là lần đầu tiên nó vào dãy núi này, hết sức quen thuộc đường đi, thậm chí có thể nói là ngựa quen đường cũ.
Dãy núi này kéo dài mười vạn dặm, cực kỳ rộng lớn. Ở trong một dãy núi to lớn như thế này, kỳ phong có khắp mọi nơi, thắng cảnh đẹp không sao tả xiết. Có thác nước từ trên trời trút xuống, có núi tuyết vờn quanh như ngọc long, cũng có hồ nước xanh màu ngọc bích nhìn tựa như một viên minh châu...
Nơi đây giống như tự cấu thành một vùng thế giới, có một số bảo vật vượt xa sức tưởng tượng. Khi tệ thú Quỳ Ngưu đi qua một ngọn núi, chỉ thấy trên vách núi này có một sào huyệt.
Chỉ thấy sào huyệt này được xây bằng lông của thần điểu, lông chim lấp loáng kim quang, vô cùng mềm mại, giống như nó chính là lông chim mềm mại nhất thế gian vậy.
Bên trong sào huyệt xây bởi lông chim này có một viên thú đản. Viên thú đản này không lớn, chỉ to cỡ cái bát, so với những thú đản to bằng cái chậu rửa mặt ở những nơi khác thì viên thú đản này nhìn có vẻ nhỏ gọn hơn rất nhiều.
Viên thú đản này tựa như ngọc bích, tỏa ra ánh sáng xanh bích mềm mại. Viên thú trứng này rất xinh đẹp, nhìn chẳng khác gì một tác phẩm nghệ thuật, khiến người ta không thể liên tưởng nó với quả trứng.
Viên thú đản này thỉnh thoảng phun ra chân hỏa, loại chân hỏa này rất khủng bố. Đừng nói tu sĩ cường giả mà ngay cả Chân Thần phổ thông chạm vào cũng sẽ bị đốt thành tro bụi.
- Là thú đản.
Nhìn thấy viên thú đản này, Vũ Băng Ngưng biến sắc.
- Trứng tốt.
Lý Thất Dạ nhìn viên thú đản này, cười nhạt, nói rằng:
- Tuy không thể ấp ra được một con Chu Tước, thế nhưng huyết thống của nó rất gần với Chu Tước, nói không chừng tương lai sẽ trở thành tồn tại giống như con tệ thú này.
Nói xong thì vỗ nhẹ lên đầu của tệ thú Quỳ Ngưu.
- Mạnh như vậy sao!
Nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, Vũ Băng Ngưng cùng Lăng Tịch Mặc rung động.
Cho dù các nàng chưa từng thấy con tệ thú này ra tay, thế nhưng khi nó xuất hiện thì đã làm tất cả tệ thú khác bái lạy, qua đó có thể biết bản thân nó khủng bố như thế nào.
- Đúng vậy.
Lý Thất Dạ gật đầu, nhưng không nhúc nhích, mặc cho tệ thú cõng mình rời đi.
- Tại sao lại không lấy?
Nhìn thấy Lý Thất Dạ không nhúc nhích, Vũ Băng Ngưng hiếu kỳ. Nên biết, nếu như người khác biết tới viên thú đản này thì chắc chắn sẽ có vô số người điên cuồng.
- Chỉ là huyết thống gần với Chu Tước mà thôi, không phải là Chu Tước thật sự.
Lý Thất Dạ cười nhạt, nói rằng:
- Nếu như là Chu Tước thật sự thì còn khiến ta cảm thấy hứng thú, thế nhưng chỉ là huyết thống gần gũi thì kém nhau rất xa. Đây không phải là vấn đề mạnh hay không mạnh, mà là bản thân của thần thú có giá trị riêng của nó, giá trị của nó cao hơn sức mạnh của bản thân nó, đây mới thật sự là thứ vô giá.
- Có lòng bồi dưỡng một con tệ thú mạnh thì chi bằng bồi dưỡng một vị thủy tổ.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com