Dư Ngọc Liên có thần thái như vậy, đương nhiên Lý Thất Dạ biết rõ nó có ý vị như thế nào, hắn cười cười, nhẹ nhàng lắc đầu, vừa cười vừa nói:
- Tiên thể đại thành không đáng khoác lác trước mặt ta.
- Ngươi...
Dư Ngọc Liên thập phần phẫn nộ, nàng nhìn hằm hằm Lý Thất Dạ, tức giận nói:
- Ít nhất Long huynh là tiên thể đại thành, ngươi không phải!
Dư Ngọc Liên tức giận lại làm Lý Thất Dạ cười rộ lên, có chủ tâm đả kích tưởng tượng trong lòng Dư Ngọc Liên, nhàn nhã nói:
- Ta có mười ba mệnh cung.
Lời này vừa ra, Dư Ngọc Liên biến sắc, một câu nói ép nội tâm của nàng thở không ra hơi, nàng vẫn lấy Long Ngạo Thiên làm kiêu ngạo, trong mắt nàng Long Ngạo Thiên rất ưu tú, là nhân vật tuyệt thế vô song, không ai có thể so sánh.
Nhưng mà mười ba mệnh cung, lúc này Dư Ngọc Liên hít thở không thông, ít nhất Long Ngạo Thiên trong lòng nàng không có.
- Long huynh tinh thông ngũ đế chi thuật, sáng tạo vô thượng đại đạo.
Dư Ngọc Liên không phục, không cam lòng nói.
Nhìn thấy Dư Ngọc Liên tức giận như vậy, Lý Thất Dạ cũng cười rộ lên, vừa cười vừa nói:
- Ta có mười ba mệnh cung.
- Long huynh có thiên tư tam thành, danh xưng Thập Quan Vương!
Dư Ngọc Liên vẫn không phục, trong lòng nàng Long Ngạo Thiên là hoàn mỹ, không ai có thể sánh bằng.
- Ta có mười ba mệnh cung.
Lý Thất Dạ vẫn nhàn nhã nói một câu.
- Ngươi...
Dư Ngọc Liên nói không ra lời, tiếp tục nhìn hằm hằm Lý Thất Dạ, mặc dù nói trong lòng nàng có vô số lời muốn nói, tất cả không sánh bằng mười ba mệnh cung của Lý Thất Dạ.
Nhìn thấy cảnh này, Khổng Tước Minh Vương bên cạnh Lý Thất Dạ dở khóc dở cười, hiểu rõ Lý Thất Dạ cố ý trêu cợt Dư Ngọc Liên, mà Dư Ngọc Liên cũng yêu Long Ngạo Thiên chết đi sống lại.
- Công tử của ta có mười ba mệnh cung, có thể khinh thường muôn đời.
Khổng Tước Minh Vương vẫn cố ý điểm tỉnh Dư Ngọc Liên, chậm rãi nói ra:
- Tiên thể đại thành, muôn đời đến nay không ít hơn trăm người, nhưng mà mười ba mệnh cung, muôn đời đến nay cũng chỉ có công tử ta.
Khổng Tước Minh Vương nói ra lời này là cố ý thức tỉnh Dư Ngọc Liên, nhưng mà Dư Ngọc Liên nghe xong, sắc mặt càng khó coi, trong mắt nàng xem ra, đây là Lý Thất Dạ cố ý nhục nhã nàng, ngay cả tên sai vặt vẫn cho rằng như vậy, chuyện này làm sắc mặt nàng không ánh sáng.
Lý Thất Dạ cười cười, chỉ lắc đầu, không nói thêm gì.
- Nói cũng phải!
Khổng Tước Minh Vương nói ra lời này, không ít tu sĩ trẻ tuổi cảm thấy có đạo lý, đặc biệt là tu sĩ ái mộ Dư Ngọc Liên càng cảm thấy rất đúng.
Lý Thất Dạ đúng là khó lường, mười ba mệnh cung, muôn đời duy nhất, đây là kỳ tích do Lý Thất Dạ sáng tạo ra, chỉ là thành tựu của hắn, Lý Thất Dạ sẽ lưu danh thiên cổ, thậm chí sánh vai với Tiên Đế trong lịch sử.
Dư Ngọc Liên lúc này không nói nên lời, sắc mặt đỏ lên, cũng không biết làm cách nào tăng thanh danh người trong lòng của mình lên.
Thòi điểm Dư Ngọc Liên chú ý tới, nàng nhìn thấy bóng dáng ở bậc thang mười một, nhìn thấy thân ảnh của người trong lòng, Dư Ngọc Liên lập tức sáng mắt lên, lập tức tỏa ra dị sắc, nhìn thập nhị âm giai.
- Lý Thất Dạ, ngươi đúng là khó lường, vậy ngươi cũng không ngại trèo lên thập nhị âm giai, Long huynh một lần hành động đi tới bậc thang thứ mười một, lưu lại thân ảnh...
- Vậy ngươi cũng trèo lên đi, nếu không thể bước tới bậc thang thứ mười một, dựa vào cái gì so sánh với Long huynh. Long huynh hắn có thể một hơi leo lên bậc thang thứ mười một, nói rõ ngộ tính, đạo tâm, nghị lực tuyệt thế vô song. Nếu như không trèo lên, ngươi dựa vào cái gì tranh giành thiên mệnh với Long huynh, ngươi không có tư cách trở thành Tiên Đế!
Nói đến đây, Dư Ngọc Liên có vài phần đắc ý nhìn qua Lý Thất Dạ, nàng định liệu Lý Thất Dạ tuyệt đối không thể tiến lên bậc thang thứ mười một, bởi vì từ khi Ngâm Thiên Tiên Đế đến nay, bao nhiêu người trèo lên thập nhị âm giai, nhưng mà cuối cùng có thể leo lên bậc thang thứ mười một của Long Ngạo Thiên mà thôi.
- Đây là ngươi tìm cớ sao?
Dư Ngọc Liên thấy Lý Thất Dạ thập nhị âm giai, nàng lập tức nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, lạnh giọng nói:
- Nếu như ngươi không dám trèo lên thập nhị âm giai, chúng ta cũng không miễn cưỡng ngươi, nhưng mà về sau đừng đi khắp nơi nói ngươi có tư cách Tiên Đế, hừ, so sánh với Long huynh, đường của ngươi vẫn còn rất dài.
Thật vất vả tranh được một hơi cho người trong lòng, trong lòng Dư Ngọc Liên đặc biệt thoải mái, nếu như người trong lòng biết rõ có chuyện này, nói không chừng sẽ kính trọng và ưu ái nàng vài phần.
Nhìn thấy bộ dáng Dư Ngọc Liên, Lý Thất Dạ cười rộ lên, vừa cười vừa nói:
- Gia hỏa tên là Long Ngạo Thiên biết rõ ngươi ưa thích hắn không?
Ở trước mặt mọi người nghe Lý Thất Dạ nói mình thầm mến Long Ngạo Thiên, sắc mặt Dư Ngọc Liên đỏ bừng, nàng nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, lạnh lùng nói:
- Không liên quan tới ngươi.
Lý Thất Dạ cười rộ lên, lắc đầu nói ra:
- Mặc dù nói, ta không nhìn tốt tình cảm của ngươi với Long Ngạo Thiên, dù sao sẽ không có kết cục tốt. Nhưng mà với tư cách một người, dám yêu dám hận cũng không phải chuyện xấu...
- ... Đã ưa thích, vậy cứ đi nói với người ta, cứ đi thổ lộ. Chính mình vụng trộm ưa thích thì tính toán là cái gì? Cho dù ngươi làm nhiều chuyện cho hắn như thế, hắn cũng không biết, thậm chí có khả năng ngươi trong lòng hắn không tính là thứ gì cả.
Cũng không phải nói Lý Thất Dạ có thành kiến gì với Long Ngạo Thiên, nhưng mà Phi Tiên Giáo muốn cố ý xuất thế ở kiếp này, kết cục của Phi Tiên Giáo sẽ không tốt, Phi Tiên Giáo dám đơn phương xé ước định năm đó, đây là chuyện không còn gì để nói.
Lý Thất Dạ nói rõ như vậy, làm cho Dư Ngọc Liên không còn thong dong, vô cùng tức giận, về phần những tu sĩ ái mộ Dư Ngọc Liên lại không vui vẻ chút nào.
Dư Ngọc Liên như thế, bọn họ ái mộ Dư Ngọc Liên cũng không phải có cảm giác như vậy hay sao?
- Lý Thất Dạ, ngươi ít khua môi múa mép ở đây!
Dư Ngọc Liên lập tức lớn tiếng kêu lên:
- Nếu như ngươi không có bổn sự trèo lên thập nhị âm giai thì ngoan ngoãn nhận thua, không nên nói sang chuyện khác.
Nhìn qua Dư Ngọc Liên, Lý Thất Dạ cười lắc đầu, Dư Ngọc Liên đúng là yêu mến gia hỏa Long Ngạo Thiên, chỉ tiếc nàng không có dũng khí thổ lộ, như vậy đã tạo thành bóng mờ rồi.
- Ngươi xác định muốn ta trèo lên thập nhị âm giai quyết cao thấp với người trong lòng của mình sao?
Lý Thất Dạ nhìn Dư Ngọc Liên, cười mỉm nói.
- Lý Thất Dạ, ngươi có bản lĩnh leo lên bậc thang mười một rồi tiếp tục khua môi múa mép.
Lâm Hạo thấy Lý Thất Dạ không đặt đại sư huynh của mình vào trong mắt, hắn lớn tiếng quát to.
Lý Thất Dạ căn bản không nhìn Lâm Hạo, chỉ nhìn Dư Ngọc Liên nói ra:
- Ta so với hắn, đến lúc đó, ngươi cũng không tìm được hào quang cho người trong lòng mình đâu.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com