Thủy Tinh Bàng Giải vô cùng cung kính nói:
- Hèn gì sáng sớm hôm nay chim khách trên ngọn cây líu ríu không ngừng, thì ra là đại nhân giá lâm.
Thái độ cung kính còn hơn với Đại Hắc Ngưu.
Nhìn Thủy Tinh Bàng Giải cung kính như thế, Đại Hắc Ngưu nói móc:
- Lão già nhà ngươi còn chút ánh mắt, nhìn thấy điểm lợi hại của đại thánh nhân.
Thủy Tinh Bàng Giải vội nói:
- Đại soái nói có lý, có thể khiến Bình Thế Thước quyến luyến như vậy thì đại nhân chắc chắn là tuyệt thế vạn cổ.
Thủy Tinh Bàng Giải không quen Lý Thất Dạ, không biết lai lịch của hắn, nhưng khiến hai con Bình Thế Thước đậu trên vai hắn, người như vậy tuyệt đối là sâu không lường được, không chỉ tuyệt nhất cõi đời, còn kinh tuyệt vạn cổ.
Đại Hắc Ngưu cười gian nói:
- Ha, cái này có là gì, nói ra sợ hù chết ngươi. Bình Thế Thước ngậm vòng hoa đến kính.
Thủy Tinh Bàng Giải run cầm cập suýt nằm sấp dưới đất, càng cung kính hơn, hoảng sợ nói:
- Bình Thế Thước ngậm vòng hoa! Lúc ta còn nhỏ nghe nói thánh nhân cũng không được vòng hoa!
Thủy Tinh Bàng Giải nói thánh nhân ý chỉ Viễn Hoang Thánh Nhân.
Đại Hắc Ngưu cười gian:
- Giờ biết lợi hại chưa?
Thủy Tinh Bàng Giải quỳ rạp vô cùng cung kính nói:
- Xin đại nhân tha thứ, tiểu lão có mắt không tròng. Cõi đời có đại nhân thì vạn cổ thanh bình, là phúc của chúng ta. Đại nhân đến ngôi nhà đơn sơ này là phúc lớn của tiểu lão.
Lý Thất Dạ cười khẽ:
- Xưng hô đại nhân này ta thích.
Lý Thất Dạ nhìn Thủy Tinh Bàng Giải:
- Một con cua thủy tinh dưới đáy suối có thể tu luyện đến tạo hóa như vậy cũng không dễ dàng.
Không dễ dàng, ba chữ kia nghe thì đơn giản nhưng được Lý Thất Dạ khen đã là vinh diệu vô thượng.
Thủy Tinh Bàng Giải càng cung kính nói:
- Đa tạ đại nhân khen. Lúc tiểu lão còn nhỏ từng được một hạt châu vàng ở đáy sông, nhờ tạo hóa đó tuy không thể biến hóa nhưng có thể sống lâu, có chút thần thông.
Thủy Tinh Bàng Giải nói chuyện rất khiêm tốn, làm một con cua đắc đạo, thực lực của nó siêu mạnh nếu không đã chẳng đứng vững gót chân ở nơi như Cổ Viên, chiếm một góc trong nhiều cự thú viễn hoang.
Đại Hắc Ngưu cười nham nhở vạch gốc gác Thủy Tinh Bàng Giải:
- Ha, lão bàng giải năm đó kiêu ngạo lắm đấy, tự xưng là Vô Tràng công tử, hoành hành quê nhà. Bản đại soái nhìn không vừa mắt đánh một trận.
Thủy Tinh Bàng Giải lúng túng cười gượng:
- Chuyện quá khứ thôi đại soái đừng nhắc, năm xưa tuổi trẻ vô tri khiến người cười chê.
Lý Thất Dạ nhìn Thủy Tinh Bàng Giải một cái, cười khẽ:
- Tổ của Bình Thế Thước dàn xếp ở đây, do ngươi bảo vệ.
Thủy Tinh Bàng Giải thề thốt bảo đảm:
- Đại nhân yên tâm, được Bình Thế Thước đến nhà nhỏ này đã là vinh diệu vô thượng của tiểu lão. Miễn mạng nhỏ của tiểu lão còn đó thì sẽ bảo vệ chúng, tuyệt đối không cho người khác bước vào nơi đây nửa bước.
Lý Thất Dạ dàn xếp Bình Thế Thước trên vách núi cạnh ao nước, Bình Thế Thước khá vừa lòng nhà mới.
Dàn xếp Bình Thế Thước xong dặn dò nhóm học sinh Tẩy Tội viện Triệu Thu Thực:
- Các ngươi tạm ở lại đây đi, chờ ta xong chuyện sẽ đến đón các ngươi.
Nhóm Triệu Thu Thực không biết Lý Thất Dạ định đi làm gì nhưng đều đồng ý.
Đại Hắc Ngưu dặn dò Thủy Tinh Bàng Giải:
- Lão bàng giải, chăm sóc tốt đám nhóc này cho bản đại soái, nếu bọn họ bị gì thì hỏi tội ngươi!
Thủy Tinh Bàng Giải bảo đảm:
- Đại soái yên tâm, miễn các tiểu bằng hữu ở lại trong sơn cốc của ta thì bọn họ sẽ không bị sứt mẻ chút gì. Ai dám tới đây là muốn gây sự với tiểu lão!
Lý Thất Dạ, Đại Hắc Ngưu rời khỏi sơn cốc, Thủy Tinh Bàng Giải đưa đến cửa cốc mới ngừng bước.
Lý Thất Dạ và Đại Hắc Ngưu ra khỏi sơn cốc, hắn nói:
- Đi thôi, đi chém yêu tà giúp ngươi. Ta muốn xem tại sao Viễn Hoang Thánh Nhân giữ lại thủ đoạn này.
Đại Hắc Ngưu nghe vậy hưng phấn nói, hăng hái chỉ đường:
- Được rồi, đi nào, để ta dẫn đường cho đại thánh nhân!
Lý Thất Dạ nhìn Đại Hắc Ngưu, lạnh nhạt nói:
- Xem ra năm xưa Viễn Hoang Thánh Nhân không quá thích ngươi.
Đại Hắc Ngưu cười gượng:
- Hừ! Hắn cướp Thánh sơn nhà ta nên vắt óc để lại nhiều thủ đoạn, thả ra nhiều cấm kỵ. Hừ hừ, không thì bổn soái ngưu sớm chém yêu tà, vác Thánh sơn đi rồi.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Thánh sơn cũng không phải nhà của ngươi.
Đại Hắc Ngưu lý sự cùn:
- Nhưng cũng không phải của Viễn Hoang Thánh Nhân. Dựa vào cái gì một mình hắn độc chiếm Thánh sơn tốt như vậy? Dựa vào cái gì để hắn khiêng ngọn núi như vậy tới đây? Thánh sơn thế này nhà chúng ta cũng có phần!
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
- Vì nắm đấm của hắn lớn, bằng vào nó.
Đại Hắc Ngưu xì hơi, gục đầu xuống, không biết làm sao, nhưng vẫn không cam lòng lẩm bẩm:
- Đại thánh nhân không có tự mình khoe khoang lấy đức thu phục người, phổ độ tòng sinh, hừm, còn Viễn Hoang Thánh Nhân là ngụy quân tử, nói một đằng làm một lẽ.
Lý Thất Dạ bật cười nhẹ lắc đầu nói:
- Có lẽ vậy. Nhưng cái gọi là lấy đức thu phục người, phổ độ tòng sinh chẳng qua là người đời tự cho rằng như vậy, là người đời truy phong hắn. Với Viễn Hoang Thánh Nhân thì người đời nhìn hắn thế nào, hậu nhân thấy sao cũng không đáng để hắn quan tâm, không thèm để bụng.
Lý Thất Dạ tạm dừng, ánh mắt sâu thẳm nhìn phía xa, chậm rãi nói:
- Với Viễn Hoang Thánh Nhân thì hắn phổ độ không phải người đời, không phải chúng sinh. Hắn chỉ phổ độ bản thân, cứu rỗi mình, chứng minh tín ngưỡng với đạo tâm của mình.
Đại Hắc Ngưu lặng im, cuối cùng yếu ớt nói:
- Tín ngưỡng không phải đi chứng minh mà là giữ gìn nó.
Lý Thất Dạ liếc sang Đại Hắc Ngưu:
- Câu này ngươi nói rất đúng. Ngươi là con trâu cục than mà nhìn thấu điều này. Đúng, tín ngưỡng là giữ gìn chứ không phải bảo vệ ai, đơn giản là bảo vệ bản thân, không cần đi chứng minh, đây mới là đạo tâm. đạo tâm kiên định thì là giữ gìn, không phải chứng minh, vừa không cho người đời xem, cũng không phải làm cho bản thân thấy.
Đại Hắc Ngưu rất bất mãn Lý Thất Dạ đặt bậy biệt danh của mình, yếu ớt phản đối:
- Ta là một con đại soái ngưu!
Lý Thất Dạ cười cười, mặc kệ Đại Hắc Ngưu phản đối.
Lý Thất Dạ nhìn phía xa, cười nói:
- Chờ xem đi, chuyện quá khứ miễn bàn nữa, nhìn xem khi tín ngưỡng quang minh thì Viễn Hoang Thánh Nhân nghĩ sao.
Đại Hắc Ngưu đăm chiêu một lúc lâu sau nhẹ gật đầu.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com