Nói đến đây, Lý Thất Dạ dừng một chút, nói ra:
- Đã nhiều năm như vậy, tổ tiên tranh quyền đoạt lợi của các ngươi cũng đã không con, các ngươi có lẽ nên quay về một đại gia đình, có lẽ nên sống nhờ vào nhau, hai bên cùng ủng hộ, chỉ có như vậy Động Đình hồ trong tương lai mới có thể sinh tồn được.
Đối với ngoại nhân, Lý Thất Dạ cũng không có tận tình khuyên bảo như thế, lúc này hắn khó có được mà tận tình khuyên bảo ai đó, đây có thể nói là niệm tình nghĩa tổ tiên sTrương, Hồng, Hứa mấy nhà mà thôi.
Trương Bách Đồ bắt đầu trầm mặc, với chuyện của tổ tiên, hắn với tư cách hậu nhân cũng không thể đánh giá cái gì, hoặc là trong lòng của hắn có chút bi phẫn.
- Người Trương thị đều có vài phần ngạo khí.
Nhìn qua Trương Bách Đồ trầm mặc không nói, Lý Thất Dạ hiểu cảm thụ trong lòng của hắn, hắn chỉ nhàn nhạt cười nói.
Lý Thất Dạ nhìn qua Trương Bách Đồ, nói ra:
- Trong lòng ngươi hoặc là có bi phẫn, không hài lòng mấy dòng họ Hồng thị xa lánh tổ tiên của ngươi đi ra khỏi Động Đình hồ, Trương thị cũng là một trong những người thành lập Động Đình hồ, cho nên trong lòng ngươi cũng có căm phẫn bất bình.
- Ta cũng không biết.
Nói đến đây, Trương Bách Đồ mở miệng nói ra:
- Động Đình hồ không có ác ý với ta, về phần thế hệ này với ta mà nói. Tổ tiên đấu tranh, ta không rõ ràng, chỉ biết sau khi tổ tiên rời khỏi Động Đình hồ thì không muốn quay trở về, chúng ta an cư ở chỗ này, đây chính là nhà của chúng ta.
- Trăm ngàn năm hờn dỗi, tất cả cũng tiêu tan rồi.
Lý Thất Dạ chỉ cười một chút, đời sau, mấy hậu nhân Trương, Hồng, Hứa ở Động Đình hồ tranh quyền đoạt lợi, hắn đều chẳng muốn đi hỏi đến, việc hư hỏng này hắn không có quan tâm.
Nhưng mà tới cuối cùng, trong lòng Lý Thất Dạ vẫn hy vọng mấy nhà bọn họ có thể tốt đẹp với nhau, mấy dòng họ này sống nhờ vào nhau, không thể thiếu mất, chỉ có như vậy trong tương lai mới có thể giúp Động Đình hồ trường tồn.
- Lúc tuổi còn trẻ trong nội tâm của ta hoặc nhiều hoặc ít có căm giận bất bình.
Qua hồi lâu, trầm mặc thật lâu Trương Bách Đồ cũng cười khổ một tiếng, hắn thở dài một hơi nói ra:
- Ta hiện tại cũng gần đất xa trời, nên xem nhạt đều xem nhạt, đối với ta mà nói, tất cả không sao cả. Ân oán tổ tiên cứ để nó trôi đi, ai đúng ai sai, tất cả chỉ là chuyện cũ.
Nói đến đây, Trương Bách Đồ thở dài một hơi, sau khi hắn nói ra lời này, cũng cảm thấy nhẹ nhõm, ân oán mấy thế gia bọn họ, cũng có thể tùy theo đó mà biến mất.
Năm đó, Trương thị bị xa lánh ra khỏi trung tâm quyền lực của Động Đình hồ, tổ tiên bọn họ tức giận rời khỏi Động Đình hồ, canh giữ ở Bách Thánh Đường, muốn phủi sạch quan hệ với Động Đình hồ, chuyện này cũng khiến hậu đại Trương thị bao nhiêu cũng có bất mãn, không muốn vãng lai với họ Hồng, Hứa của Động Đình hồ.
- Có suy nghĩ này là rất tốt, công phu không phụ lòng người, một ngày nào đó, tất cả ân oán cũng tiêu tán mà thôi.
Lý Thất Dạ nhìn qua Trương Bách Đồm nhàn nhã nói ra.
- Ầm ầm...
Vào thời điểm này bên ngoài hòn đảo có tiếng sóng vang lên, sóng này ập vào bờ, nhìn thấy có hơn trăm tu sĩ Thiết Lân tộc đạp nước mà tới.
- Không tốt, tông chủ Thiết Lân Tông tự mình tới.
Nhìn thấy những cường giả đạp nước mà tới, sắc mặt Trương Bách Đồ lập tức đại biến, hoảng sợ, hắn không ngờ Thiết Lân Tông lại tới nhanh như thế, hơn nữa tông chủ cùng trưởng lão tự mình giá lâm.
Mấy trăm cường giả Thiết Lân Tông như lang như hổ bơi tới nơi đây, trong nháy mắt đã leo lên Bách Thánh Đường, hơn trăm cường giả do mấy lão giả xuất lĩnh, trên sống lưng của lão giả này thiết giáp đã có màu vàng, đây là đặc thù của tu sĩ trong tộc đạt tới mức cường đại nhất.
Mà lão giả thiết giáp trên lưng chuyển sang màu vàng, hắn chính là tông chủ Thiết Lân Tông, cũng là phụ thân của Lôi Vũ.
Nhìn thấy Thiết Lân Tông một hơi toát ra nhiều cường giả như vậy, Trương Bách Đồ một tiểu tu sĩ sắc mặt trắng bệch, cho dù hắn nhìn thấy không ít các mặt xã hội, nhưng mà đối với địch nhân cường đại, hắn vẫn sợ hãi lạnh mình.
- Công tử, đi nhanh đi, song quyền khó địch bốn tay, lưu được núi xanh sợ gì không có củi đốt.
Lúc này Trương Bách Đồ sắc mặt trắng bệch phục hồi tinh thần lại, vội vàng nói với Lý Thất Dạ.
Tuy Trương Bách Đồ đạo hạnh nông cạn, cũng nhìn ra được Lý Thất Dạ tu hành cường đại, nhưng mà Thiết Lân Tông trước mắt có mấy trăm người ngựa, chỉ bằng một mình Lý Thất Dạ khó mà địch lại.
- Yên tâm đi.
Lý Thất Dạ ngồi trên thềm đá, chỉ cười một tiếng, nói:
- Người không biết hối cải, cần trả giá thật nhiều.
Trong nháy mắt, tông chủ Thiết Lân Tông dẫn theo môn hạ đệ tử đi tới trước cổ điện, vừa nhìn thấy Lý Thất Dạ vẫn nhàn nhã ngồi trên thềm đá, Lôi Vũ gương mặt vặn vẹo chỉ vào Lý Thất Dạ kêu một tiếng, nói ra:
- Phụ thân, chính là tiểu súc sanh này!
Tông chủ Thiết Lân Tông tiến lên, ánh mắt hắn phát lạnh, lạnh lùng nhìn qua Lý Thất Dạ, ánh mắt của hắn mang theo sát cơ đáng sợ, hắn lạnh lùng nói:
- Là ngươi giết môn hạ đệ tử của ta, tổn thương con ta?
Lý Thất Dạ ngồi trên thềm đá, hắn lười nhìn tông chủ Thiết Lân Tông, cười một tiếng, nói ra:
- Đúng vậy, là ta. Ngươi ý định chặt đầu con ngươi, lại chặt đầu của mình thỉnh tội với anh linh Bách Thánh Đường chưa?
- Tiểu súc sinh không biết sống chết, dám dõng dạc. Thiết Lân Tông của ta muốn xé tan ngươi thành từng mảnh, còn có Trương lão đầu, khoản nợ này cũng phải tính lên đầu của ngươi.
Lôi Vũ hét lớn, hai mắt của hắn phun ra lửa. Với tư cách truyền nhân một đại môn phái, hắn chưa từng bị nhục nhã như thế.
- Thỉnh tội với anh linh của Bách Thánh Đường?
Tông chủ Thiết Lân Tông cười rộ lên, cười lạnh nói:
- Bách Thánh Đường tính toán là cái gì? Cũng cần Thiết Lân Tông ta thỉnh tội? Ngươi giết môn hạ đệ tử của ta, tổn thương con ta, đã là tội không thể tha, bổn tọa muốn lấy đầu của ngươi tế điện anh linh đệ tử trên trời.
- ... Về phần đầu của Trương lão.
Nói đến đây, hai mắt tông chủ Thiết Lân Tông lạnh lẽo, lành lạnh nói:
- Ngươi đã bán Bách Thánh Đường này cho Thiết Lân Tông, thu tiền của Thiết Lân Tông cũng dám lật lọng.Thật là tội đáng chết vạn lần. Hôm nay bổn tọa dựa theo khế ước tới đây thu hồi Bách Thánh Đường.
- Ngươi, ngươi, ngươi không được ngậm máu phun người.
Trương Bách Đồ bên cạnh nghe nói như thế cũng nhảy ra, chỉ vào tông chủ Thiết Lân Tông nói ra:
- Ta, ta lúc nào bán hòn đảo cho Thiết Lân Tông các ngươi, các ngươi đang ép mua ép bán!
- Vậy sao?
Tông chủ Thiết Lân Tông cười âm hiểm, lấy ra một phần khế ước, nói ra:
- Trên khế ước đã ghi lại rất rõ ràng. Ta tin tưởng, chờ một lát sẽ có dấu ngón tay của ngươi trên đó, sẽ có lời thề chân mệnh của ngươi.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com