Thời điểm Lý Thất Dạ nhìn qua tháp bát giác, một người đứng ra, người này hợp thành chữ thập, chậm rãi nói ra:
- Lý Thất Dạ, ta và ngươi cũng nên tính toán ân oán được rồi.
Người này nhìn qua rất trẻ tuổi, ăn mặc một thân đạo bào. Bộ dáng thập phần anh tuấn, quan trọng hơn là, hắn toàn thân thu thập chỉnh tề, thập phần sạch sẽ. Cho người ta cảm giác thoải mái.
- Chủ nhân Tị Trần Dương cũng tới.
Nhìn thấy người mặc đạo bào này, có người đang nói thầm trong lòng.
Lý Thất Dạ thu hồi ánh mắt từ tháp bát giác, nhìn qua người mặc đạo bào, tùy ý nói:
- Ngươi là ai thế?
Lý Thất Dạ tùy ý như vậy làm cho người mặc đạo bào ánh mắt biến hóa, hắn dầu gì cũng là thiên tài của Thiên Linh Giới. Phóng nhãn cả Thiên Linh Giới, hắn tuyệt đối có thể xếp hạng cao, hiện tại Lý Thất Dạ bộ dáng hờ hững, không chỉ bỏ qua hắn, hơn nữa là tùy ý khiêu khích hắn.
- Bần đạo chính là đương gia Tị Trần Dương, người xưng Lâm đạo trưởng.
Người mặc đạo bào nói ra.
Nghe được cái tên Lâm đạo trưởng, cho dù người không gặp qua cũng chấn động, chủ nhân Tị Trần Dương, nghe nói thật lâu trước kia là tiên thể trung thành, có người nói hắn đạt tới Thần Vương đỉnh phong, lại có người nói hắn đã là Thần VƯơng khó lường.
Nếu hắn là một Thần Vương, lại phối hợp tiên thể trung thành, như vậy, cho dù là Thần Hoàng cũng phải cho hắn bảy phần tình cảm.
Lúc này Lâm đạo trưởng chậm rãi nói ra:
- Lý Thất Dạ, ngươi giết đạo đồng của ta, trảm Quy tướng của ta, thực là khinh người quá đáng, hôm nay ta và ngươi cũng nên tính toán ân oán rồi, hôm nay, không phải ngươi chết, là ta mất mạng!
Nói đến đây,sắc mặt hắn lạnh lẽo, hai mắt lộ ra sát ý đáng sợ.
Lúc này Lâm đạo trưởng đứng ra, tuyên bố muốn báo thù cho đạo đồng và Quy tướng, nói thì đương nhiên, Lâm đạo trưởng với tư cách chủ nhân Tị Trần Dương, xác thực có thể báo thù cho đệ tử.
Nhưng mà người ta nghe được Lâm đạo trưởng nói như vậy, rất nhiều người đều nhìn nhau, vào lúc này, cho dù là đồ ngu cũng nhìn ra, hắn thấy Lý Thất Dạ trọng thương cho nên đây là thời cơ khiêu chiến tốt nhất.
Thừa dịp hắn bệnh, muốn mạng của hắn, dưới tình huống như vậy, bất luận là ai, đều không muốn bỏ qua thời cơ tốt như thế, đặc biệt kẻ như Lâm đạo trưởng có thù oán với Lý Thất Dạ mà nói, đây là thời cơ tốt báo thù rửa hận.
Nếu đổi lại lúc bình thường, tất cả mọi người nhìn không tốt Lâm đạo trưởng, mặc dù nói Lâm đạo trưởng còn trẻ tài cao, thậm chí có thể nói được là uy danh hiển hách, hắn không chỉ đạo hạnh cường đại, hơn nữa còn có tiên thể trung thành, thực lực như vậy trong trẻ tuổi hiếm có đối thủ.
Nhưng mà hiện tại Lý Thất Dạ hung danh hiển hách, dáng vẻ khí thế độc ác quá lớn, trẻ tuổi thậm chí không ai bằng, nếu như nói lúc bình thường Lâm đạo trưởng tìm Lý Thất Dạ báo thù, chỉ sợ có người nhìn không tốt hắn.
Nhưng hiện tại Lý Thất Dạ trọng thương, Lâm đạo trưởng nhảy ra tìm Lý Thất Dạ báo thù, chuyện này làm cho tất cả mọi người trong lòng cảm khái, Lâm đạo trưởng đúng là nắm lấy cơ hội tốt, đổi một câu nói, chỉ sợ hắn dù kéo mặt xuống cũng phải báo thù.
Thấy Lâm đạo trưởng chỉ mặt gọi tên muốn khiêu chiến chính mình, Lý Thất Dạ chỉ tùy ý cười một chút, căn bản không đặt trong lòng.
Lý Thất Dạ thái độ tùy ý, chuyện này làm cho Lâm đạo trưởng mặt mo kéo không được, hắn lạnh lùng nói:
- Lý Thất Dạ, đi ra lăn lộn, nên trả nợ, cuối cùng vẫn phải trả, chẳng lẽ ngươi định làm rùa đen rút đầu cả đời sao? Nếu ngươi gần đây tự xưng vô địch, có tư cách vấn đỉnh thiên mệnh, vậy đứng ra đánh một trận, làm rùa đen rút đầu thì cả đời không thành được Tiên Đế.
Đối với Lâm đạo trưởng phép khích tướng như vậy, Lý Thất Dạ cười rộ lên.
- Đạo trưởng nếu như muốn chiến, ta sẽ thay Lý huynh cùng đạo trưởng luận bàn một chút.
Lý Thất Dạ chỉ cười rộ lên, còn chưa có nói chuyện, Thuần Dương Tử đứng ra, nhàn nhạt nói:
- Nếu là đạo trưởng có thể thắng ta một chiêu nửa thức, cứ tìm Lý huynh báo thù rửa hận cũng không muộn.
Thời điểm này Thuần Dương Tử đứng ra, cũng là vì giữ gìn Lý Thất Dạ, bọn họ cũng đều biết, Lý Thất Dạ vì trấn an tiên nữ đã trọng thương, lúc này Lý Thất Dạ không thích hợp xuất chiến.
Thời điểm Thuần Dương Tử đứng ra, thậm chí rất nhiều người cũng không nhận ra hắn, dù sao, Thuần Dương Tử rất ít xuất hiện, tại Thiên Linh Giới ít có uy danh của hắn, người khác nhận ra hắn, đa số là vì hắn là đệ tử Cổ Thuần tứ mạch.
- Thuần Dương Tử!
Nhìn thấy Thuần Dương Tử, ánh mắt Lâm đạo trưởng nhảy lên một chút.
- Thuần Dương Tử, là chưởng môn Thuần Dương Hà sao?
Nghe được cái tên Thuần Dương Tử, có không ít người cảm thấy lạ lẫm, thậm chí có người nói sai xuất thân của Thuần Dương Tử.
Thuần Dương Tử này rất dễ nhận sai với chưởng môn Thuần Dương Hà, một trong Cổ Thuần tứ mạch, huống chi, Cổ Thuần tứ mạc căn bản là người một nhà.
- Là Cổ Linh đảo đảo chủ.
Biết rõ lai lịch Thuần Dương Tử thì uốn năn cách nói sai lầm.
- Ta cũng có ý định xuất chút tài mọn.
Thuần Dương Tử thong dong đạm bạc cười nói.
Đạt tới tình trạng như Thuần Dương Tử, hắn vẫn là đạm bạc vô cầu, từ trên người hắn không có khí tức cao cao tại thượng, càng không nhìn thấy khí thế kinh người, chuyện này cũng khó trách làm cho rất nhiều người đều cảm thấy Thuần Dương Tử không phải một người uy hiếp thiên hạ.
Ánh mắt Lâm đạo trưởng nhảy dựng lên, hắn không phải kẻ ngu xuẩn không có kiến thức, tuy hắn cho tới bây giờ chưa thấy qua Thuần Dương Tử xuất thủ qua, nhưng một ít chuyện về Thuần Dương Tử thì hắn đã nghe nói qua, đã sớm có đồn đãi Thuần Dương Tử tu luyện Kim Cương Bất Diệt Thể.
- Thuần Dương đảo chủ, đây là ân oán của ta và Lý Thất Dạ!
Lâm đạo trưởng trầm giọng nói:
- Chuyện này không có chút quan hệ nào tới Cổ Thuần tứ mạch cả, hy vọng Thuần Dương đảo chủ nghĩ lại.
- Không sao cả.
Thuần Dương Tử không quan tâm, vừa cười vừa nói:
- Đạo trưởng không ứng chiến, vậy để ta tới khiêu chiến đạo trưởng vậy, đạo trưởng dám chiến một trận chứ?
Thuần Dương Tử nói ra lời này làm nhiều người đưa mắt nhìn nhau, Thuần Dương Tử với tư cách một chưởng môn của Cổ Thuần tứ mạch, bây giờ lại thay Lý Thất Dạ can thiệp vào, chuyện này làm cho rất nhiều người cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
- Thuần Dương đảo chủ, nếu như ngươi muốn chiến, ta sẽ chơi với ngươi mấy chiêu? Thuần Dương đảo chủ có lẽ không sợ khiêu chiến a.
Thời điểm Lâm đạo trưởng có chút đâm lao phải theo lao, một người khác đứng ra, lạnh lùng nói.
Đây là một người thanh niên, toàn thân hắn phun ra nuốt vào thái dương tinh hỏa, đầu đội vương miện, khí chất đế hoàng ngập trời, thời điểm hắn vừa đứng ra, ánh mặt trời chiếu sáng, hắn đứng ở nơi đó giống như thần linh của Thái Dương Cung, dường như hắn chi phối mặt trời lên xuống.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com