Lý Thất Dạ nhìn Chiến Vương Thiên Đế chằm chằm, cười nói:
– Ngày này đến, ngươi bảo vệ bản thân hay thủ hộ chủng tộc của mình? Chốt lại vẫn câu vừa rồi, nghênh đón quang minh hay rơi vào hắc ám là tùy vào Đại Đế Tiên Vương các ngươi lựa chọn.
Chiến Vương Thiên Đế im lặng. Ba Đại Đế khác của Chiến Vương thế gia cùng nhìn Chiến Vương Thiên Đế.
Chiến Vương Thiên Đế không chỉ là thủy tổ Chiến Vương thế gia cũng là Đại Đế mạnh nhất Chiến Vương thế gia, có thể nói Đại Đế Chiến Vương thế gia xem Chiến Vương Thiên Đế như Thiên Lôi sai đâu đánh. Bọn họ là người một nhà, quyết định của Chiến Vương Thiên Đế cũng là quyết định của bọn họ.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Trong lòng ngươi đã có đáp án.
Cuối cùng Chiến Vương Thiên Đế nghiêm túc nói:
– Trên đời này chưa chắc có nhiều người đứng bên chúng ta.
Lần này Chiến Vương Thiên Đế nói chữ ‘chúng ta’ tức là đã có lựa chọn. Nhiều người rất khó tin tưởng sự lựa chọn này. Nên biết trước kia Chiến Vương Thiên Đế tuyệt đối là phe ngoan cố của Thiên tộc, như chiến dịch săn đế ngày xưa, gã là nhóm Đại Đế nhân tộc đứng ra đầu tiên. Có thể nói tác chiến với Tiên Đế, Tiên Vương bách tộc thì Chiến Vương thế gia thường hãy làm gương cho binh sĩ xung phong đằng trước nhất.
Trên chiến trường săn đế ngày xưa Chiến Vương Thiên Đế hận không thể chém đầu Âm Nha đã bình ổn đại chiến tuyệt thế. Hôm nay Chiến Vương Thiên Đế chọn đứng cùng Âm Nha thật khiến người khó mà tưởng tượng.
Chiến Vương Thiên Đế chọn đưng bên Lý Thất Dạ không vì ích lợi mà vì lòng trung thành với Thiên tộc, vì là phe ngoan cố của Thiên tộc nên gã mới có lựa chọn như vậy.
– Thế thì sao?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Ai cản đường, chết! Đáp án này rất đơn giản, trên con đường này không có gì thỏa hiệp hết. Hoặc là bằng hữu hoặc là kẻ thù, ngươi chết hoặc ta mất, ngươi nghĩ có nhân từ trên con đường này không?
Chiến Vương Thiên Đế nghe xong im lặng, trong lòng gã biết mình sắp đối diện cái gì. Có lẽ tương lai một bằng hữu ngày xưa chĩa đao kiếm vào gã, liều mạng ngươi chết ta sống.
– Còn Thánh Sư?
Chiến Vương Thiên Đế nhìn Lý Thất Dạ, hỏi:
– Tương lai Thánh Sư sắm vai thế nào?
– Ta chỉ là người vén màn lên.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Trên con đường này không phải ta quyết định tương lai mà là các ngươi, mọi người. Ta chỉ là một góc đại thế, ta thậm chí không thể chiếu sáng.
Chiến Vương Thiên Đế nói:
– Nhưng, Thánh Sư lại nghênh tiếp ánh sáng.
– Không, không phải ta nghênh tiếp ánh sáng.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Ta chỉ thắp lên đốm lửa nhỏ, là sóng triều hắc ám hay ánh sáng chiếu khắp ơi thì tùy vào các người. Đốm lửa nho nhỏ này nếu các ngươi để nó tắt ngấm trong hắc ám, tương lai là sóng lớn hắc ám thì ta chỉ có thể nói các người đáng đời, vậy thì cứ để các ngươi vĩnh viễn trầm luân trong hắc ám.
– Không phải lực lượng đại thế yếu, không phải kẻ thù quá mạnh mà vì đại thế này không đáng cứu!
Lý Thất Dạ nhìn Chiến Vương Thiên Đế chằm chằm:
– Ngươi cho rằng đáng cứu không? Thế giới của ngươi, tộc nhân của ngươi?
Chiến Vương Thiên Đế không đáp, chậm rãi nói:
– Cả đời ta chinh chiến, từng đồ vạn giáo, trấn áp bách tộc. Miễn ta còn một hơi thở thì Thiên tộc còn đây, dù có huyết chiến bát phương, đồ diệt vạn giáo, thủ hộ là trách nhiệm của Đại Đế. Không thì tại sao thiên địa có Thiên Mệnh? Đó là thứ mà trời cũng không thể sửa đổi. Thiên Mệnh sinh ra trong thiên địa nhưng không phải trời ban mà là thiên địa ban tặng, chịu tải Thiên Mệnh là trách nhiệm bảo vệ.
Chiến Vương Thiên Đế nói leng keng chắc chắn, dõng dạc, mở miệng là chân ngôn pháp tắc, một câu một chữ ném xuống đất, không thể sửa lời.
Trong khi Lý Thất Dạ bàn bạc với bốn vị Đại Đế Chiến Vương thế gia thì Kim Qua ngồi ngay ngắn trên thần phong, chờ đợi thời cơ chịu tải Thiên Mệnh tốt nhất. Trên bầu trời đã tụ tập đủ lực lượng cường đại, Thiên Mệnh thấp thoáng hiện ra.
Xem thái độ của Chiến Vương thế gia, có trăm vạn đại quân trấn áp, các Thượng Thần đích thân đến khiến mọi người hiểu rằng lần này không ai có thể thành công thư kích.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, trong khoảnh khắc đó bầu trời lung lay, một vô thượng đế đạo đột nhiên từ chân trời vụt qua, nháy mắt đến gần thần phong.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một chuỗi tiếng động không dứt bên tai, uy Đại Đế thoáng chốc tràn ngập trong thiên địa. Trước uy Đại Đế làm nhiều người nghẹt thở, người đạo hạnh cạn trực tiếp quỳ trên mặt đất, bị uy Đại Đế trấn áp không ngước đầu lên được.
– Đại Đế!
Nhiều người sợ ngây như phỗng, bao gồm trăm vạn đại quân, Thượng Thần Chiến Vương thế gia trên thần phong. Đột nhiên một vị Đại Đế đến hỏi sao không làm bọn họ sợ?
Đại Đế đột nhiên xuất hiện khiến mọi người căng thẳng thần kinh. Đặc biệt là Chiến Vương thế gia, nếu có một vị Đại Đế thư kích Kim Qua thì cực kỳ nguy hiểm.
Ong ong ong ong ong!
Chân trời xuất hiện một bóng người bá khí vô song, một bước đạp lên đường Đại Đế, bưước tiếp theo đã đến gần thần phong.
Đại Đế này đứng ngoài thần phong, mọi người thấy rõ khuôn mặt vị Đại Đế này.
Thấy Đại Đế lưng cõng ba thanh đế kiếm, có người hét to một tiếng:
– Cuồng Thiểu Thiên Đế!
Thấy Cuồng Thiểu Thiên Đế thì Thượng Thần, trăm vạn đại quân Chiến Vương thế gia thở phào nhẹ nhõm. Cuồng Thiểu Thiên Đế dù gì là Đại Đế của Thiên tộc bọn họ, Chiến Vương thế gia còn có ơn với gã, xác suất gã thư kích Kim Qua rất nhỏ.
Nhưng Thượng Thần Chiến Vương thế gia không dám lơ là, âm thầm đề phòng. Vì Cuồng Thiểu Thiên Đế là vị Đại Đế không theo lẽ thường, gã là một Đại Đế cực kỳ ngông cuồng tùy hứng, làm việc thường không suy xét hiệu quả, thích gì làm nấy. Nên Thượng Thần Chiến Vương thế gia lo Cuồng Thiểu Thiên Đế đột nhiên nổi hứng bỗng dưng thư kích Kim Qua.
Khi Cuồng Thiểu Thiên Đế đến Thượng Thần Chiến Vương thế gia lập tức đứng ra chắp tay, đón chào cười nói:
– Đại Đế giá lâm làm nhà tranh rực rỡ hẳn lên, không có từ xa tiếp đón, xin thứ tội.
Cuồng Thiểu Thiên Đế quét mắt qua, gã là người rất thông minh, cười to bảo:
– Bạch Thượng Thần, gác lại kiểu đó đi, đừng chơi trò khách sáo làm gì. Bổn tọa không đến thư kích hậu bối của các ngươi, nghe đâu tiểu tử họ Lý đến gây chuyện nên bổn tọa đặc biệt tới giúp các ngươi một tay, coi như trả ân tình cũ cho Chiến Vương tiền bối.
Lúc trước Cuồng Thiểu Thiên Đế bị Quy Phàm Cổ Thần nổi giận truy sát cùng đường, sau này vì Thiên Đình ra mặt mới bình ổn phân tranh. Chiến Vương Thiên Đế từng nói tốt vài câu, giúp ích rất lớn cho Cuồng Thiểu Thiên Đế.
Bị Cuồng Thiểu Thiên Đế vạch mặt, Thượng Thần Chiến Vương thế gia cười khan một tiếng, nhưng gã là người trải qua sóng gió nên giữ sự thong dong như thường.
Thượng Thần Chiến Vương thế gia cúi gập người hướng Cuồng Thiểu Thiên Đế:
– Đại Đế trân trọng vãn bối, ơn nặng như núi với thế gia, Chiến Vương thế gia khắc ghi trong tim.
– Tiểu tử họ Lý đâu?
Cuồng Thiểu Thiên Đế là người kiêu căng tùy hứng, không dông dài với Thượng Thần nữa, trầm giọng hỏi:
– Bổn tọa nhất định phải tự tay chém hắn!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com