Bọn họ đều là nhân vật phong vân đương thời, bất kể xuất thân hay thực lực đều là đỉnh phong trong thiên hạ, trên đời này có bao nhiêu người dám không xem bọn họ ra gì?
- Họ Lý, ngươi không nên ngông cuồng như vậy.
Phi Kiếm thiên kiêu không nhịn được nữa, hét lớn một tiếng.
Phi Kiếm thiên kiêu kết thù với Lý Thất Dạ không phải chuyện ngày một ngày hai, hôm nay nàng không nhịn được nữa nên bộc phát.
- Ân, ngông cuồng thì như thế nào.
Lý Thất Dạ cười nhạt, nói:
- Thừa dịp ta chưa nghĩ sẽ giết ngươi, nhanh cút đi cho ta.
- Tốt, tốt, tốt!
Thần Cổ Chiến giận quá hóa cười, nói ra:
- Ngươi thật muốn đấu với bốn người chúng ta sao?
Nội tâm Thần Cổ Chiến đầy lửa giận, hắn xuất thân từ Thần Cương, hắn xưa nay cao cao tại thượng, hiện tại Lý Thất Dạ không đặt hắn vào trong mắt, hắn không vui.
- Một đám kiến hôi mà thôi, không chỉ bốn người các ngươi, cho dù là bốn mươi, ta cũng giết không tha.
Lý Thất Dạ cười nhạt một tiếng, hắn không thèm quan tâm, giống như đang nói một chuyện rất bình thường.
Hắn vừa nói lời này, sắc mặt đám người Bán Kiếm Thiên Thần khó coi tới cực điểm, tất cả mọi người ở đây đều hít khí lạnh, rất nhiều tu sĩ cường giả nhìn nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Bất kể là Bán Kiếm Thiên Thần hay Thần Cổ Chiến, bọn họ đều là cường giả đỉnh phong của thế hệ trẻ hôm nay, nếu bọn họ liên thủ với nhau, trong thế hệ trẻ ít có người nào địch nổi bọn họ, hiện tại Lý Thất Dạ lại nói cho dù có bốn mươi người như bọn họ cùng tiến lên cũng giết không tha.
Thử nghĩ xem, bốn mươi người thực lực như Bán Kiếm Thiên Thần, quả thật bao quát tuấn kiệt thế hệ trẻ hôm nay, hắn nói như vậy chẳng khác gì xem thường anh hùng thiên hạ, thậm chí không đặt người trong thiên hạ vào trong mắt.
- Hung hãn, khó trách hắn gọi là đệ nhất hung nhân.
Có cường giả chép miệng tặc lưỡi, thì thào một câu.
Tất cả mọi người cảm thấy Lý Thất Dạ nói như vậy quá bá đạo, quá mức hung hãn, nhìn khắp Tiên Thống giới có mấy người dám hung hăng càn quấy tới mức này, cho dù là đám người Lan Thư Tài Thánh cũng không dám không xem thiên hạ ra gì.
Vào lúc đó, đám người Thần Cổ Chiến nhìn nhau, trong mắt bọn họ bộc lộ sát ý mãnh liệt, bọn họ đều là cường giả uy hiếp tám phương, làm sao có thể nuốt trôi cục tức này.
- Hắc, bốn người các ngươi muốn đánh hay cút?
Đại Hắc Ngưu nói câu này không khác gì đổ thêm dầu vào lửa, nói:
- Nếu như không có thực lực, lập tức cút đi, Bán Kiếm tiểu tử mang theo lời của ta về Kim Biến Thần Đình, hôn ước với Y Điện Viên gì đó đã hết hiệu lực.
Đại Hắc Ngưu vừa nói như vậy, vẻ mặt Bán Kiếm Thiên Thần và Quy thừa tướng vô cùng khó coi, bọn họ sắp bùng nổ.
- Chuyện của Kim Biến Thần Đình chúng ta không cần người ngoài múa tay múa chân.
Quy thừa tướng hừ lạnh, hắn nói:
- Ai dám can thiệp vào chuyện của Kim Biến Thần Đình, giết không tha!
Nói đến đây, đôi mắt Quy thừa tướng bắn ra hàn quang, hắn lạnh lùng nói:
- Người dám phá hỏng hôn ước của Kim Biến Thần Đình, cho dù truy sát tới chân trời góc biển cũng không bỏ qua.
Quy thừa tướng nói hung ác như vậy cũng không phải khẩu xuất cuồng ngôn, cũng không phải nói nhảm, hắn nói lời này không chỉ nhắm vào Đại Hắc Ngưu, càng nhắm vào Tam Mục Thần Đồng.
Quy thừa tướng nói câu này là có ý cảnh cáo Tam Mục Thần Đồng, đừng mơ tưởng đánh chủ ý lên Linh Tâm Chân Đế, nếu không chính là đối địch với Kim Biến Thần Đình, thậm chí đối địch với Kim Biến tộc, đến lúc đó, bất kể ngươi xuất thân môn phái nào, đạo thống gì, chỉ sợ cũng không có nơi lẫn trốn, cũng phải chết không chỗ chôn.
- Sợ quá, ta sợ quá.
Đại Hắc Ngưu giả vờ sợ hãi, thân thể hơi co lại, sau đó cười hì hì nói ra:
- Lão già khọm như ta không chịu nổi vò. Nhưng mà, nha đầu, hiện tại có người nói muốn tiêu diệt Quang Minh Thánh Viện của chúng ta, ngươi xem nên làm thế nào bây giờ?
Đại Hắc Ngưu là kẻ sợ thiên hạ không loạn, không chỉ trêu chọc Kim Biến Thần Đình, hiện tại còn muốn kéo Quang Minh Thánh Viện xuống nước.
Từ đầu tới cuối Thánh Sương Chân Đế chỉ đứng bên cạnh và không lên tiếng, mọi người cho rằng nàng chỉ đứng ngoài quan sát mà thôi.
Hiện tại có không ít ánh mắt nhìn lên người Thánh Sương Chân Đế, lúc nhìn rõ Thánh Sương Chân Đế, nội tâm không ít người chấn động.
Cho dù là đám người Thần Cổ Chiến cũng cảm giác nội tâm lạnh buốt, dù sao, Thánh Sương Chân Đế chính là Chân Đế thập nhị cung, thực lực quá mạnh, có thể sánh ngang với đám người Minh Vương Phật, Kim Biến Chiến Thần.
- Thánh sương bệ hạ, Quang Minh Thánh Viện chính là minh châu trong Tiên Thống giới, ngươi không nên đi chung với kẻ không đứng đắn kia.
Phi Kiếm thiên kiêu nhanh chóng lên tiếng khuyên bảo Thánh Sương Chân Đế:
- Làm thế sẽ dẫn tai bay vạ gió vào Quang Minh Thánh Viện, cũng tổn hại danh dự của Quang Minh Thánh Viện...
Phi Kiếm thiên kiêu nói chuyện cũng có vài phần phân lượng, tuy thực lực của nàng không bằng đám người Thần Cổ Chiến, Bán Kiếm Thiên Thần, nhưng nàng là tiểu di tử của Kim Quang Thượng Sư, bất kể là ai cũng phải cho nàng ba phần tình cảm.
Huống chi Phi Kiếm thiên kiêu nói như vậy không phải không có đạo lý, Quang Minh Thánh Viện vẫn tự xưng dùng quang minh chiếu sáng Tiên Thống giới, nếu Thánh Sương Chân Đế tạo ra sai lầm gì, nói không chừng sẽ làm bẩn thanh danh của Quang Minh Thánh Viện.
- Thiên kiêu nói đúng…
Bán Kiếm Thiên Thần trịnh trọng gật đầu, nói ra:
- Thánh sương bệ hạ nên dùng đại cục làm trọng, không ai làm bạn với hung nhân cả, như thế sẽ tổn hại danh dự của Thánh Viện...
- Ta làm chuyện gì còn cần các ngươi dạy bảo sao?
Thánh Sương Chân Đế khẽ nói:
- Ta làm việc gì cũng có chủ ý của mình. Nếu các ngươi không phục, ta sẽ dùng một đánh bốn!
Thánh Sương Chân Đế đột nhiên nói lời này làm rất nhiều người líu lưỡi, cho tới nay, Thánh Sương Chân Đế nổi danh điềm tĩnh, hiện tại nói năng hùng hổ dọa người như thế, lúc này có không ít người ngạc nhiên.
- Thánh Sương Chân Đế quá mức hung hãn.
Có người tò mò nói thầm một câu.
- Ngươi biết cái gì.
Có lão tổ lắc đầu, nói ra:
- Đây chính là cảnh giới khác nhau, cấp bậc khác nhau. Thánh Sương Chân Đế mạnh hơn bọn họ không ít, nàng muốn làm việc gì, không cần đám người Bán Kiếm Thiên Thần chỉ điểm.
Nghe lão tổ nói thế, không ít cường giả suy nghĩ cẩn thận, bọn họ cảm giác rất có đạo lý.
Thánh Sương Chân Đế chính là Chân Đế thập nhị cung, nàng mạnh hơn đám người Bán Kiếm Thiên Thần quá nhiều, nàng muốn làm gì, chẳng lẽ còn cần đám kẻ yếu như bọn họ chỉ điểm hay sao? Phi Kiếm thiên kiêu tự cho là đúng, Thánh Sương Chân Đế không tát nàng một cái đã là khách sáo lắm rồi.
Nghe thấy Thánh Sương Chân Đế nói chuyện bá đạo như vậy, sắc mặt đám người Bán Kiếm Thiên Thần, Phi Kiếm thiên kiêu đỏ bừng, đặc biệt là Phi Kiếm thiên kiêu, nội tâm rất khó chịu.
Bởi vì cho tới nay, cho dù là tồn tại mạnh hơn nàng đều phải khách khí với nàng ba phần, hiện tại Thánh Sương Chân Đế không đặt nàng vào trong mắt, thậm chí nói chuyện chẳng khác gì bạt tai nàng trước mặt mọi người, nàng làm sao chịu nổi?
- Hắc, nha đầu, nói như vậy mới đủ khí phách.
Đại Hắc Ngưu e sợ thiên hạ không loạn, cười hì hì nói ra:
- Ngươi không ra tay, người khác cho rằng Chân Đế thập nhị cung là bùn nặn ra, đến, đến, ngươi ra tay thử xem, ba chiêu năm thức trảm bốn người này, cũng nên cho bọn chúng nhìn thấy cái gì gọi là quang minh đồ sát, hắc hắc, đây chính là sở trường của Viễn Hoang lão đầu tử năm đó.
Đại Hắc Ngưu nói lời này cũng dọa đám người Thần Cổ Chiến sợ hãi, một Lý Thất Dạ, bọn họ còn có lực đánh một trận, nếu như có thêm Thánh Sương Chân Đế, chỉ sợ tình huống sẽ bất lợi cho bọn họ.
Trên thực tế, Đại Hắc Ngưu nói lời này làm rất nhiều người cảm thấy hứng thú, Thánh Sương Chân Đế trừ có danh tiếng to lớn ra, rất nhiều người cũng biết nàng là Chân Đế thập nhị cung, nhưng người có thể thấy nàng dùng toàn lực đánh một trận lại không nhiều.
Nếu như hiện tại có cơ hội nhìn thấy Thánh Sương Chân Đế ra tay một lần, có rất nhiều người mong chờ nhìn thấy việc này.
- Được rồi, ngươi đừng nói chủ ý xấu nữa.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, hắn nhìn sang đám người Thần Cổ Chiến, nói:
- Hiện tại các ngươi muốn đi, chỉ sợ đã chậm rồi.
Hắn nói xong liền tiến lên.
Lý Thất Dạ đi sang, hắn đi chậm, vẻ mặt tùy ý, nói:
- Cho các ngươi cơ hội ra tay, nếu không, đừng nói ta lấy lớn hiếp nhỏ!
Nhìn thấy thái độ của Lý Thất Dạ như vậy, sắc mặt đám người Thần Cổ Chiến tái nhợt, Lý Thất Dạ hành động như thế không khác gì nói bọn họ là đám kiến hôi, bọn họ đều là cường giả thân kinh bách chiến, đã từng quét ngang tám phương, có khi nào bị người ta xem như kiến hôi?
- Chỉ bằng một mình ngươi lại muốn đấu với bốn người chúng ta?
Sắc mặt Quy thừa tướng âm trầm, quát lên, thời điểm nói ra lời này, ánh mắt hắn lơ đãng nhìn sang Thánh Sương Chân Đế.
Quy thừa tướng nói rất rõ, hắn đang ám chỉ lúc Lý Thất Dạ không địch lại thì đừng có nhờ Thánh Sương Chân Đế trợ chiến.
- Quy thừa tướng, ngươi quá xem trọng mình rồi.
Lý Thất Dạ chưa lên tiếng, Thánh Sương Chân Đế liếc hắn một cái, lạnh lùng nói:
- Trảm các ngươi, Lý công tử chỉ cần dùng ba chiêu hai thức mà thôi, cần gì ta hỗ trợ.
Thánh Sương Chân Đế nói sự thật, nhưng người khác không cho là đúng, rất nhiều người nhìn Lý Thất Dạ với ánh mắt khác lạ, bọn họ cảm thấy Thánh Sương Chân Đế đang thổi phồng thực lực của Lý Thất Dạ.
Quy thừa tương cũng không tin lời Thánh Sương Chân Đế, nhưng hắn nghe Thánh Sương Chân Đế nói sẽ không ra tay, bốn người đều thở ra một hơi, từ đó có thể bớt đi một cường địch.
- Được rồi, bốn người chúng ta lĩnh giáo bổn sự của ngươi.
Quy thừa tướng quát lớn, đám người Bán Kiếm Thiên Thần nhìn nhau.
- Động thủ!
Thần Cổ Chiến nhìn hai người khác, cũng đạt thành ăn ý với Phi Kiếm thiên kiêu và Bán Kiếm Thiên Thần.
- Hôm nay, không phải ngươi chết chính là ta mất mạng.
Lúc này Phi Kiếm thiên kiêu quát lớn, nàng nghiến răng nghiến lợi nói câu này.
Nàng kết thù với Lý Thất Dạ sâu nhất, cũng không tìm được cơ hội chém giết Lý Thất Dạ, với thực lực của một mình nàng lại không phải đối thủ của Lý Thất Dạ.
Nhưng hôm nay lại khác, bốn người bọn họ liên thủ cũng không sợ Chân Đế thập nhị cung, cũng có lực chiến một trận!Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com