Cuối cùng Lý Thất Dạ lại quay trở về thành Minh Châu, thời điểm Lý Thất Dạ trở lại tiểu viện, lão nhân không còn tiếp tục quét lá rụng, lúc này hắn nằm trên ghế đại sư hút thuốc, phơi nắng, thân thể lười biếng, có cảm giác thích ý và thoải mái không nói nên lời.
Thời điểm lão nhân này lười biếng nằm phơi nắng, dường như hắn đang cố hưởng thụ hết thời gian không còn nhiều của mình, hưởng thụ nhân sinh đã bước vào thời điểm hoàng hôn.
Nhìn bộ dáng hết sức thoải mái của lão nhân này, trong lòng Lý Thất Dạ cảm khái thở dài một hơi, hoặc là có một ngày hắn già, không biết còn còn tâm tính tiến mãi không lùi hay không, có thể nằm phơi nắng hưởng thụ thời gian tuổi xế chiều.
Lý Thất Dạ cũng đi quất rầy lão nhân này, hắn rời đi trong vô thanh vô, lúc hắn khép cửa lại, thời điểm hắn rời đi, hắn nhìn qua hai câu tùng năm xưa hắn trồng, cảm khái thở dài.
Sau khi Lý Thất Dạ rời khỏi tiểu viện, hắn cũng không tiếp tục dừng lại tại thành Minh Châu, mà là rời khỏi thành Minh Châu.
Minh Châu Giang Chử có hơn vạn hòn đảo, đa số hòn đảo đều có người ở lại, cũng có một ít hòn đảo không có người nào.
Phía nam Minh Châu Giang Chử có không ít hòn đảo bị hoang phế, lúc này Lý Thất Dạ đi vào một hòn đảo phía nam, hòn đảo này là đảo hoang.
Lý Thất Dạ đứng trên đá ngầm, tùy ý nhìn sóng biển vỗ vào đá ngầm, hiện tại Lý Thất Dạ đưa mắt nhìn qua phương xa.
Lý Thất Dạ đang chờ, hắn vượt qua thời không, chờ đợi đồ vật kia hàng lâm.
Qua thật lâu, Lý Thất Dạ mới thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói:
- Đi ra đi, ngươi cũng theo ta thật lâu rồi, từ thành Minh Châu vẫn theo tới tận nơi đây.
Lý Thất Dạ dứt lời, trên đá ngầm cách đó không xa có một người xuất hiện, một bóng người xinh đẹp động lòng người, đây chính là thành chủ thành Minh Châu, Khổng Tước Minh Vương!
Khổng Tước Minh Vương bị nhìn thấu cũng không có kinh hoảng, nàng khom người với Lý Thất Dạ, ưu nhã mà quý khí, lại không mất uy nghiêm, nói ra:
- Ta rất tò mò về tôn giả, không ngăn nổi lòng hiếu kỳ mới đi theo sau tôn giả, muốn xem rốt cuộc tôn giả có mục đích gì, nếu thất lễ, xin tôn giả tha thứ.
Khổng Tước Minh Vương tại Trấn Thiên Hải thành, thậm chí là cả Bắc Uông Dương cũng là người quyền cao chức trọng, tại Bắc Uông Dương, nàng có thể nói là nhân vật phong vân một cõi, nàng nói ra lời này càng khó được.
- Nếu ta nói gở, vào lúc này ngươi không còn sống sót đứng tại đây đâu.
Lý Thất Dạ chỉ nhìn Khổng Tước Minh Vương, cười nhạt một tiếng, nhìn qua biển cả mênh mông.
Sau khi nghe Lý Thất Dạ thốt ra lời này, Khổng Tước Minh Vương cảm thấy rùng mình, nam nhân trước mặt nhìn như rất bình thường, lại không tầm thường chút nào, nhưng mà đến bây giờ mới thôi, nàng vẫn không nhìn thấu nam nhân trước mặt, nam nhân trươc mặt nàng cao thâm mạt trắc, nàng cũng không biết hắn rốt cuộc mạnh bao nhiêu.
- Có một việc ta hết sức tò mò.
Lý Thất Dạ nhìn qua biển lớn mênh mông, vừa cười vừa nói:
- Với tư cách thành chủ thành Minh Châu, ngươi sẽ đứng bên phía Lỗ Trưởng Tôn hay là đứng bên phía Cố Tôn đây? Đương nhiên, ta biết rõ Lỗ Trưởng Tôn không còn tại thế.
Lý Thất Dạ vừa nói ra lời này, lập tức làm nội tâm Khổng Tước Minh Vương rùng mình, ánh mắt của nàng ngưng trọng, trong đôi mắt chớp động kỳ quang, nàng nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ.
- Đương nhiên, ta biết rõ ngươi không phải hậu đại Lỗ Trưởng Tôn, cũng không phải đệ tử Lỗ Trưởng Tôn, bằng không ngươi sẽ không tu luyện môn tuyệt học khác của Trấn Thiên Hải thành.
Lý Thất Dạ vẫn nhìn qua biển lớn, bình tĩnh nói.
Khổng Tước Minh Vương lúc này càng cảnh giác hơn trước, nàng nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, chậm rãi nói ra:
- Không biết vì sao công tử đến đây? Đến đây vì thành Minh Châu hay là vì Trấn Thiên Hải thành?
- Cả hai đều có.
Lý Thất Dạ cười rộ lên, nhàn nhã nói:
- Ta đến vì thành Minh Châu, cũng vì Trấn Thiên Hải thành. Nếu như tất yếu, ta sẽ thu hồi thành Minh Châu cùng Trấn Thiên Hải thành!
- Công tử là thần thánh phương nào!
Trong lòng Khổng Tước Minh Vương trầm xuống, nàng tiếp tục nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, trầm giọng nói:
- Là người phương nào phái công tử đến? Phi Tiên Giáo sao?
- Phi Tiên Giáo?
Nghe được Khổng Tước Minh Vương nói thế, Lý Thất Dạ cười rộ lên, lắc đầu nói ra:
- Phi Tiên Giáo, Phi Tiên Giáo là thứ gì! Phi Tiên Giáo cũng có tư cách ra lệnh cho ta? Cửu thiên thập địa, vẫn chưa có người nào có thể ra lệnh cho ta!
Nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy, Khổng Tước Minh Vương đang cảnh giác cũng phải giật mình, trong Nhân Hoàng Giới, lại có ai dám nói nói như vậy? Phi Tiên Giáo là thứ gì? Lời này quá bá đạo, nếu như truyền vào trong tai Phi Tiên Giáo, nói không chừng sẽ đưa tới tai ương diệt môn.
Dường như trong cửu giới không có ai dám nói như vậy, không, hình như là có một người dám xem thường Phi Tiên Giáo, nhưng mà nàng cũng chỉ nghe nói mà thôi, cũng không có gặp qua.
Lý Thất Dạ nhìn qua biển lớn mênh mông, nhàn nhạt vừa cười vừa nói:
- Chúng ta nói chuyện Cố Tôn đi, với tư cách thành chủ thành Minh Châu, ngươi đã gặp Cố Tôn chưa?
Sau khi phục hồi tinh thần, lại nhìn qua Trấn Thiên Hải thành, Khổng Tước Minh Vương vẫn cảnh giác, nghe được Lý Thất Dạ nói thế, Khổng Tước Minh Vương càng do dự.
- Xem ra, ngươi cũng không phải rất khẳng định.
Lý Thất Dạ cười rộ lên, nhàn nhã nói:
- Vậy ngươi nói một chút Cố Tôn bây giờ đang có hình dáng gì, là một lão đầu tóc bạc trắng hay là một thiếu niên vô cùng anh tuấn, hay hoặc giả hóa thân thành thần nhân sinh ra hào quang vô thượng?
Khổng Tước Minh Vương do dự một lúc, nàng giữ vững vị trí tâm thần, chậm rãi lắc đầu, nói ra:
- Vị công tử này, đây chính là chuyện Trấn Thiên Hải thành, không thể trả lời.
Trong khoảng thời gian ngắn, nàng không rõ lai lịch của Lý Thất Dạ, nàng cũng không rõ ý đồ của Lý Thất Dạ, nhưng mà từ lời Lý Thất Dạ nói, hắn tới đây vì thành Minh Châu, lại tới vì Trấn Thiên Hải thành, nhưng mà Khổng Tước Minh Vương không biết nam nhân trước mặt là địch hay là bạn.
- Không nói về Cố Tôn, nói Trấn Thiên thần nữ của các ngươi đi.
Lý Thất Dạ cười cười nói:
- Nàng bây giờ đang ở nơi nào? Bên trong Trấn Thiên Hải thành sao? Hay hoặc giả đã bị Cố Tôn áp giải đến nơi bí mật?
Nghe vấn đền của Lý Thất Dạ hỏi, Khổng Tước Minh Vương biến sắc, nàng nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, chậm rãi nói ra:
- Chuyện Trấn Thiên Hải thành không thể nói với người ngoài.
Khổng Tước Minh Vương không nói, Lý Thất Dạ cũng không có hỏi tới, hắn chỉ cười nhìn ra phương xa, ánh mắt nhìn vào biển cả xa xôi, vào giờ phút này, dường như trên đường chân trời có đồ vật gì đó đang hấp dẫn ánh mắt của hắn, nhìn chằm chằm vào chỗ đó nhìn không chuyển mắt.
Khổng Tước Minh Vương cũng nhìn theo ánh mắt Lý Thất Dạ, nàng phát hiện đường chân trời không có vật gì, chỉ thấy ở đường chân trời xa xôi có một đạo hào quang, hào quang này là một vầng sáng, nhìn từ xa chẳng khác gì một mặt trời đang bay thẳng tới nơi này.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com