Lý Thất Dã vỗ tay cười nói:
- Còn ngươi?
Lúc này, hắn nhìn Trương Nham.
- Chuyện này ---
Trương Nham nhất thời do dự, so với Hồ Thanh Ngưu quật cường thì hắn cơ trí hơn rất nhiều.
Vừa rồi tham gia cá cược, hắn có chút miễn cưỡng, chỉ là nhắm mắt cược đại. Bây giờ nhìn Lý Thất Dạ tự tin mười phần, hắn bắt đầu dao động, có ý định lâm trận lùi bước.
- Cùng lắm thì lăn bùn, Trương huynh, cược đi.
Hồ Thanh Ngưu kéo Trương Nham xuống nước, giựt dây động viên hắn.
Tuy lăn bùn không có tổn thất gì cả, thế nhưng lại tổn hại tôn nghiêm của Trương Nham hắn. Hắn đường đường là truyền nhân Bách Đan môn mà lại thua cược lăn bùn, chỉ sợ sẽ thành vết nhơ trong đời của hắn. Quan trọng hơn đó là, lăn bùn trước mặt mỹ nhân, như vậy sau này hắn rất khó ngóc đầu lên nổi.
- Ta... ta cược một lần.
Cuối cùng, Trương Nham cắn răng, bất chấp tất cả. Nếu như lâm trận lùi bước trước mặt mỹ nhân, như vậy hắn cũng sẽ mất hết mặt mũi. Nếu là như vậy thì chi bằng cắn răng làm tới cùng, nói không chừng còn có cơ hội thắng Lý Thất Dạ.
- Như vậy thì chúng ta bắt đầu đi.
Lý Thất Dạ cười nhạt.
Nhất thời, mọi người đều nhìn bãi bùn. Trong nước bùn nổi lên những cái hang mà Lý Thất Dạ đắp ra, mỗi một cái hang đều rất quái dị.
Mọi người nghĩ rằng Lý Thất Dạ sẽ xuống nước đào tiếp, thế nhưng hắn chỉ lấy ra một cái hồ lô màu vàng lóng lánh, cũng chính là Nhất Dương Hồ.
"Phụt ~" một tiếng. Nhất Dương Hồ vừa mở ra, lập tức phun ra một luồng lưu quang nhỏ xíu. Luồng lưu quang này giống như những điểm sáng nát vụn trôi giữa biển sao, dường như nó chính là dòng chảy của ánh sao.
Dòng chảy này lập tức phân chia thành nhiều luồng chảy xuôi vào những hang bùn. Trong chớp mắt, tất cả lưu quang đều chảy vào trong đấy.
Theo lưu quang chảy vào hang bùn, chỉ nghe tiếng "phốc, phốc, phốc" vang lên. Chỉ thấy tất cả hang bùn từ từ phồng lên, giống như bánh bao trong lồng, càng hấp thì càng phình lớn.
Nhìn thấy hang bùn càng lúc càng phình lớn, mọi người không biết Lý Thất Dạ muốn làm gì.
"Bùm ~" một tiếng. Khi tất cả hang bùn phình đủ lớn thì nổ mạnh, bùn nhão tung tóe, các tu sĩ trẻ tuổi vội vàng né tránh, sợ bùn nhão dính trúng.
"Vù" một tiếng. Khi toàn bộ hang bùn nổ hết thì mặt bùn giống như tổ ong vò vẻ, bên dưới bùn nhão có một loài vật nhỏ lít nha lít nhít, đâu đâu cũng thấy, giống như nạn sâu kéo tới.
- Thứ này là gì ---
Nhìn những loài vật nhỏ này bay khỏi bùn nhão, mọi người giật mình nhìn lại, chỉ thấy những con sâu bay ra khỏi bùn nhão có vẻ ngoài giống rận nước, thế nhưng cơ thể lại tỏa ra ánh sáng màu xanh lục. Khi chúng nó đậu trên mặt nước, ánh sáng màu xanh lục trên người chúng nó giống như những ngọn đèn nhỏ màu xanh vậy.
- Là Mộc Đố Sắt.
Có tu sĩ trẻ tuổi nhận ra thứ này, hắn nói rằng:
- Mộc Đố Sắt thích gặm âm mộc nhất, nhất là dược mộc sản xuất ở Dược Lư. Nghe sư phụ của ta nói, nếu như phát hiện Mộc Đố Sắt trong suối nước ở Dược Lư thì vùng này chắc chắn không có dược mộc, cho dù có thì cũng bị chúng nó gặm hết rồi.
- Đúng là Mộc Đố Sắt.
Nhìn thấy Mộc Đố Sắt bay ngợp trời, Hồ Thanh Ngưu thở phào nhẹ nhõm. Mỉm cười nói rằng:
- Có lẽ nơi này từng có một khúc dược mộc lớn, tiếc là bây giờ không còn tồn tại nữa.
Lúc này, Hồ Thanh Ngưu đắc ý nhìn Lý Thất Dạ. Hắn làm thần y, hắn hiểu hơn bất kỳ ai, nơi có Mộc Đố Sắt thì chắc chắn sẽ không có âm mộc, càng khỏi phải nói tới dược mộc. Cho dù từng có thì cũng bị chúng nó gặm hết cả rồi. Bình thường, Mộc Đố Sắt thường phát hiện dược mộc sớm hơn tu sĩ.
Rất hiển nhiên, Mộc Đố Sắt bay đầy trời như vậy chứng tỏ chúng nó đã xây tổ ở nơi này. Chỗ mà Mộc Đố Sắt xây tổ thì làm sao có thể tìm thấy dược mộc được chứ.
Nhìn thấy nhiều Mộc Đố Sắt như vậy, Trương Nham cũng thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy đã nắm chắc phần thắng rồi. Thế nhưng hắn vẫn không yên lòng, tiến lên quan sát, chỉ thấy hang bùn bị nổ tung ngoại trừ bùn nhão ra thì không còn thứ gì khác, càng khỏi nói tới dược mộc.
- Không có dược mộc, không có thứ gì cả.
Nhìn thấy hang bùn nổ tung không có thứ gì, Trương Nham thở phào nhẹ nhõm, quay về trên thuyền.
Hồ Thanh Ngưu cũng đưa mũi ngửi không khí. Làm thần y, kinh nghiệm của hắn cực kỳ phong phú. Chỉ cần có dược mộc thì hắn ngửi nhẹ không khí một cái thì sẽ có thể ngửi được mùi dược mộc. Thế nhưng hắn cẩn thận ngửi không khí, ngoại trừ mùi bùn đất hôi tanh ra thì không có bất cứ mùi vị nào của dược mộc.
- Nơi này không có dược mộc.
Cuối cùng, Hồ Thanh Ngưu dứt khoát kết luận.
Nghe thấy Hồ Thanh Ngưu kết luận như vậy, mọi người đều nhìn Lý Thất Dạ. Hang bùn bị nổ tung không có thứ gì, mọi người đều nhìn thấy rõ ràng.
- Đúng là không có dược mộc.
Nhất thời, không ít tu sĩ trẻ tuổi nhìn nhau, nhỏ giọng bàn tán. Có vài người cảm thấy hối hận, nếu như sớm biết nơi này không có dược mộc thì bọn họ đã đánh cược rồi, dù sao thắng cược cũng là một chuyện rất có mặt mũi.
- Xem ra nơi này từng có dược mộc, tiếc là bị Mộc Đố Sắt xây tổ, sợ rằng dược một trầm tích ở nơi này đã bị chúng nó gặm hết sạch, xem ra tính sai rồi.
Có tu sĩ suy đoán.
- Ngươi thua rồi.
Hồ Thanh Ngưu lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ, nói lạnh lùng:
- Coi như nơi này từng có dược mộc, thế nhưng hiện tại đã không còn nữa. Đoán sai một bước, cả ván đều thua.
- Chúng ta thắng rồi.
Trương Nham mừng rỡ. Vừa rồi hắn còn do dự không quyết, bây giờ lại cảm thấy hưng phấn, nhìn chằm chằm Lý Thất Dạ, nói rằng:
- Tới lúc ngươi biểu diễn ăn bùn rồi.
- Vẫn là thần y lợi hại nhất, pháp nhãn như đuốc, vừa liếc mắt thì đã có thể nhìn thấu tất cả, lợi hại.
Thừa cơ hội này, có tu sĩ nịnh nọt Hồ Thanh Ngưu. Dù sao tu sĩ đều là người sống trên lưỡi đao, nói không chừng sẽ có lúc bị thương cần phải cầu cạnh Hồ Thanh Ngưu.
- Há, Hồ thần y cùng tiểu đan vương đúng là không hề tầm thường, dễ dàng chiến thắng.
Có tu sĩ trẻ tuổi bỏ đá xuống giếng, thừa dịp nói rằng:
- Bùn không dễ ăn, nếu như mắc nghẹn thì có thể uống luôn nước hồ. Nước hồ của Dược Hồ là nước từ trên trời giáng xuống, cũng có vị của dược mộc.
Trong nhất thời, mọi người đều nhìn Lý Thất Dạ. Phần lớn mọi người đều cười trên sự đau khổ của người khác. Lý Thất Dạ được hai đại mỹ nữ Mục Nhã Lan cùng Tần Thược Dược hầu hạ là diễm phúc cực lớn, mọi người sao mà không đố kỵ được chứ. Bọn họ rất muốn Lý Thất Dạ xấu mặt ngay lập tức, rất muốn Hồ Thanh Ngưu cùng Trương Nham nhục nhã Lý Thất Dạ thật nhiều để bọn họ cảm thấy được thoải mái trong lòng.
- Ngày nắng trời, ăn bùn cùng uống nước hồ, đúng là tuyệt phối.
Có tu sĩ trẻ tuổi nhỏ giọng trêu chọc.
Lý Thất Dạ chỉ cười nhạt, uống trà sâm trong tay, dáng vẻ không hề vội vàng, vẫn ung dung như vậy, vẫn tự tại như vậy.
- Cho dù ngươi muốn kéo dài thời gian thì cũng không có tác dụng. Đã thua thì phải thực hiện lời hứa, mau đi ăn bùn.
---------------Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com