- Ngươi... ngươi là ai?
Giờ phút này Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ nhận ra mình gặp địch thủ mạnh hơn mình.
Đệ Nhất Hung Nhân lạnh nhạt nói, không thèm nhướng mí mắt nhìn:
- Đệ Nhất Hung Nhân.
Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ biết tình hình không ổn, sức một mình gã không đánh lại Lý Thất Dạ, vội hét lớn với Chu Tư Tình:
- Đi!
Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ xoay người trốn, vì gã biết nếu không trốn đi sẽ có nguy hiểm mạng sống.
Lý Thất Dạ cười khẽ, vươn tay chộp Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ:
- Đã đến rồi thì ở lại đi.
Xác to bốn tay thì công lực của nàng càng thấp, khi Lý Thất Dạ dứt lời không cần hắn hành động nàng đã bị trấn áp tại chỗ không thể nhúc nhích.
Thấy Lý Thất Dạ vươn tay chộp, Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ rợn tóc gáy hét to một tiếng:
- Mở!
Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ điên cuồng múa bảo kỳ, tinh kỳ phấp phới như thiên quân vạn mã, lại như Càn Khôn xoay chuyển, vạn vực nghiền áp.
Bùm!
Vang tiếng nổ, dù Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ dốc hết sức, cả người như thần linh tỏa ánh sáng rực rỡ ngập trời, nhưng trước bàn tay to của Lý Thất Dạ thì chẳng ra gì. Lá cờ vỡ ra bị nghiền thành vô số mảnh vụn.
Răng rắc!
Là tiếng xương gãy, Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ vốn định bỏ Chu Tư Tình lại một mình chạy trốn, nay bị Lý Thất Dạ vươn tay bắt lấy.
Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ hét thảm:
- A!
Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ bị bàn tay giữ chặt, gã liều mạng vùng vẫy nhưng vô ích, mặc kệ gã thi triển vạn pháp đều không được gì. Bàn tay siết lại, răng rắc, Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ gào thét.
Chớp mắt Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ vốn chạy trốn đã bị Lý Thất Dạ kéo về trước mặt. Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ được người cho rằng rất mạnh lúc này ở trong tay Lý Thất Dạ như gà con, chỉ cần bàn tay hắn hơi siết chặt là có thể bóp chết gã.
Thấy cảnh đó tất cả cường giả ngoài giáo trường lòng rung động:
- Sư tổ... sư tổ này mạnh quá vậy, không chừng là Bất Hủ Chân Thần!
Dù là lão tổ đại giáo khi thấy Lý Thất Dạ thuận tay bắt giữ Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ như xách gà con làm lòng họ lạnh lẽo.
Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ là Đăng Thiên Chân Thần ngũ trọng thiên, Lý Thất Dạ dễ dàng bắt gã, thực lực này quá mạnh, có lẽ là Bất Hủ Chân Thần.
Có lão tổ cường đại gật gù nói:
- Bao nhiêu năm trôi qua rốt cuộc Hộ Sơn tông ra một nhân vật xứng là cường giả, nhiều năm rồi Hộ Sơn tông không xuất hiện Bất Hủ Chân Thần.
Đối với tu sĩ bình thường thì Chân Thần là cường giả, đối với tu sĩ cường đại thì Đăng Thiên Chân Thần mới là cường giả. Trong mắt Đăng Thiên Chân Thần thì Bất Hủ Chân Thần mới tính là cường giả.
Còn trong mắt Bất Hủ Chân Thần, người không thể trở thành Bất Hủ đều là con kiến, ở trong mắt họ thì Trường Tồn Bất Hủ mới là tồn tại khiến họ ngước nhìn.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Làm người nên có quyết đoán, dám chơi thì dám chịu. Một đại giáo không thua nổi một trận quyết đấu, vừa mất mặt vừa làm mất uy danh của Tiên Ma đạo thống.
Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ bị Lý Thất Dạ tùy ý bắt trong tay không nhúc nhích được, cảm giác như mạng mình nằm trong tay hắn. Gã như gà con nhỏ yếu, Lý Thất Dạ hơi siết tay là có thể bóp chết gã. Có thể nói khi mạng sống của mình bị người nắm trong tay thì nỗi hãi hùng rất chân thật, Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ sợ teo tim. Không thể cười Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ nhát gan, bất cứ ai khi mạng sống bị người siết trong tay đều sẽ sợ vỡ mật.
- Ngươi... ngươi muốn sao?
Lý Thất Dạ cười nói:
- Muốn sao? Đương nhiên là muốn mạng của ngươi.
Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ hét rầm lên:
- Ngươi... ngươi đừng làm bậy! Dù áp lực mạnh hơn ta nhưng... Trung Vực Thánh Địa chúng ta có nhiều người mạnh hơn ta. Nếu ngươi giết ta thì thiên hạ không có chỗ cho ngươi náu thân, sẽ bị tất cả lão tổ Trung Vực Thánh Địa truy sát, khi đó Hộ Sơn tông các ngươi sẽ thành tro bụi...
Bụp!
Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ chưa đe dọa xong Lý Thất Dạ đã siết năm ngón tay bóp gã nát bấy, huyết vụ xoay vong theo gió tán đi.
Lý Thất Dạ cười khẽ:
- Ta chờ, nhiều người thì giết mới sướng tay, trời đổ mưa máu mới đẹp.
Lời nói nhẹ nhàng có chút tình thơ ý họa, nhưng khi nhiều người nghe câu đó đều rùng mình. Bọn họ thoáng như ngửi dược mùi máu tươi.
Lý Thất Dạ nhẹ búng tay:
- Giết nàng.
Rầm!
Chu Tư Tình bạt người lên rơi vào vòng vây đám Quách Giai Tuệ, nàng chưa kịp bò dậy đã bị binh khí gác trên cổ.
Trường đao trên cổ toát ra khí lạnh khiếp người, Chu Tư Tình run cầm cập nổi da gà hét rầm lên:
- Các... các ngươi không thể giết ta! Ta là trắc phi tương lai của Bát Quái Cổ quốc, các ngươi... các ngươi giết ta là đối địch với Trung Vực Thánh Địa, Bát Quái Cổ quốc...
Lý Kiến Khôn trầm giọng quát:
- Chu cô nương, đắc tội, dám cược thì dám chịu thua!
Lý Kiến Khôn chém kiếm xuống, máu phun ra.
Khi đầu Chu Tư Tình lăn trên mặt đất đôi mắt tròn trợn to, nàng chưa hưởng thụ phú quý vinh hoa, chưa gả đến Bát Quái Cổ quốc làm phi tử vậy mà đã thua mạng sống.
Trong phút chốc toàn bộ cảnh tượng trở nên yên tĩnh, hôm nay tình hình đảo ngược quá lớn.
Ban đầu mọi người đều nghĩ Chu Tư Tình thắng chắc, không ngờ nàng thua trong tay đệ tử Hộ Sơn tông. Cuối cùng Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ ra tay chẳng những không cứu được nàng ngược lại mất cả mạng sống của mình.
Nhìn đầu Chu Tư Tình rơi dưới đất, có người thì thầm:
- Kết thúc...
Đám người nhìn nhau, vì tình huống hôm nay nằm ngoài dự đoán của mọi người. Có thể nói không ai tưởng tượng được, trước đó không người nào ngờ rằng môn phái hạng ba như Hộ Sơn tông sẽ lấy được toàn thắng.
Bây giờ không chỉ Chu Tư Tình thua mạng sống, Diễm Kỳ Thánh Đàn Chủ chết thảm tại đây, ai mà tưởng tượng được kết cục như vậy.
Nhìn cảnh đó có người thì thào:
- Hộ Sơn tông sắp vươn lên sao?
Nghe suy đoán đó, một số cường giả đại giáo cương quốc nhìn nhau.
Có lão tổ chậm rãi nói:
- Đóng băng ba thước không phải lạnh chỉ trong một ngày.
Với một số lão tổ thì không quá xem trọng Hộ Sơn tông, dù sao một môn phái truyền thừa muốn nổi lên không phải chuyện một sớm một chiều, cần kinh doanh qua từng thời đại, không phải một, hai người có thể chống dậy truyền thừa môn phái.
Muốn truyền thừa môn phái vươn lên, quyền khuynh thiên hạ thì phải có nhiều đệ tử tinh anh. Một, hai cường giả dù mạnh đến đâu cũng khó chống đỡ hưng thịnh của đại giáo cương quốc, vì một cây làm chẳng nên non.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com