Nghe được Mộng Trấn Thiên tán thưởng bản thân mình như vậy, đổi lại những người khác chỉ sợ đã sớm lâng lâng, Thuần Dương Tử chỉ hơi cười cười, nói:
- Trăm xích can đầu, còn cần tiến một bước. Luận đạo hành sâu đậm, hỏa hầu tinh khiết, ta đúng là không bằng Mộng đạo hữu, Mộng đạo hữu đi xa hơn ta.
- Nhưng mà thế gian có nhiều việc làm sao nói chuẩn cơ chứ, chỉ có chiến đến cuối cùng, mới có thể biết là thắng là phụ, cho dù là Tiên Đế cũng có thời điểm thất bại, đây là chuyện bình thường. Thắng cũng tốt, bại cũng được, tất cả chỉ là ma luyện, không cần lấy nó làm tiêu chuẩn tuyệt đối.
Thuần Dương Tử chậm rãi nói ra, tư thái của hắn như vậy đã hiển thị tư thái vô địch trong thế hệ trẻ.
Thuần Dương Tử có thái độ này, trong lòng Trầm Hải Thần Vương cũng cảm thấy hoan hô, đây mới là tư thái phong độ chính thức của sư huynh, tuyệt thế vô song!
Lúc này Trầm Hải Thần Vương ánh mắt sáng ngời, hắn thật muốn nhìn thời điểm sư huynh ra tay toàn lực, bởi vì cho tới nay, sư huynh hắn vẫn chưa từng toàn lực, với tư cách sư đệ, hắn cũng không rõ sức chiến đấu toàn lực của sư huynh mình sẽ ra sao.
Thuần Dương Tử nói như vậy, lập tức làm cho không ít người hít thở không thông, quản chi là người khiêu chiến Mộng Trấn Thiên, hắn vẫn có tư thái tùy tâm, chuyện này đầy đủ nói rõ hắn cường đại.
- Nói hay lắm!
Vào thời điểm này có âm thanh cười nói đi tới, có người vỗ tay nói:
- Có tâm tính như vậy, không đi tranh thiên mệnh đúng là đáng tiếc.
Nghe được lời này, không ít người nhao nhao quay đầu đi, chỉ thấy một người đi nhanh tới, nhanh chóng tới trước mặt mọi người.
Nhìn thấy người tới, Liễu Như Yên, Trác Kiếm Thi cũng vui vẻ, Thuần Dương Tử cũng tươi cười.
- Hung nhân trở về!
Nhìn thấy người tới, có người lập tức thấp giọng nói.
- Ta biết ngay hung nhân không phải là kẻ sợ phiền phức, hắn tuyệt đối không có khả năng trốn đo.
Cũng có cường giả nhìn thấy Lý Thất Dạ đã đến, hai mắt sáng ngời, vôn cùng hưng phấn.
Trước đó đã từng có một ít tu sĩ cho rằng Lý Thất Dạ không dám quyết đấu với Mộng Trấn Thiên, cho nên trốn đi, hiện tại những tu sĩ này căn bản không dám nói ra câu nào.
Lý Thất Dạ đi nhanh tới nơi này, hắn nhìn qua Thuần Dương Tử, vừa cười vừa nói:
- Đại đạo dài đằng đẵng, có đôi khi, tìm một đối thủ tốt thật không dễ dàng, ta thật hy vọng vào ngày tranh thiên mệnh có thể gặp một địch nhân xứng tầm đấy.
Nghe Lý Thất Dạ vừa nói như vậy, Thuần Dương Tử cười khổ một tiếng, lắc đầu, vừa cười vừa nói:
- Ta chỉ là người phàm... mà... Ta cũng không muốn biến thành xương khô dưới chân Lý huynh.
Lý Thất Dạ đã đến, hắn cũng không có nhìn qua Mộng Trấn Thiên, chỉ tự nói với Thuần Dương Tử, dường như hoàn toàn không quan tâm Mộng Trấn Thiên tồn tại.
Lý Thất Dạ có tư thái như vậy làm nội tâm không ít Mị Linh khó chịu, đối với tại bọn họ mà nói, Mộng Trấn Thiên là vinh quang của bọn họ, Lý Thất Dạ cố ý xem nhẹ Mộng Trấn Thiên, đó là đánh vào mặt của Mị Linh nhất tộc! Chuyện này làm cho không ít người hừ lạnh một tiếng.
Thấy Lý Thất Dạ khinh mạn chủ nhân của mình, Xích Hỏa lão tổ đánh xe cũng khó chịu với thái độ của Lý Thất Dạ, trong nội tâm hừ lạnh một tiếng, hắn chậm rãi nói ra:
- Lý Thất Dạ, chủ nhân của ta muốn gặp ngươi!
Xích Hỏa lão tổ chỉ mặt gọi tên như vậy, Lý Thất Dạ thời điểm này mới ngẩng đầu nhìn qua xe ngựa Mộng Trấn Thiên, cười cười, nói ra:
- Có chuyện gì sao?
Lý Thất Dạ có thái độ không đếm xỉa như vậy, làm cho Xích Hỏa lão tổ cảm thấy đặc biệt căm tức, Lý Thất Dạ càng không đếm xỉa như thế, đó quả thật là xem đại nhân nhà hắn là người qua đường ất, chuyện này làm cho hắn cảm thấy căm tức.
Nhưng mà Xích Hỏa lão tổ còn không có mở miệng ra, trong xe ngựa có tiếng Mộng Trấn Thiên nói:
- Lý đạo hữu ra tay kinh thiên, chuyện lần trước làm cho ta rất thích, muốn luận bàn với Lý đạo hữu.
- Luận bàn?
Nghe được Mộng Trấn Thiên nói thế, Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói ra:
- Đi nha, luận bàn cũng tốt, báo thù cho đồ đệ của ngươi cũng được, tùy thời phụng bồi.
Lý Thất Dạ nói trực tiếp như vậy làm cho người ta trợn mắt há hốc mồm, ai cũng không nghĩ tới Lý Thất Dạ sảng khoái như vậy, xem tư thái kia giống như lđang đuổi a miêu a cẩu, một chút cũng không đặt vào trong lòng, hoàn toàn không có nhìn thấy tình thế nghiêm trọng trước mặt.
Lý Thất Dạ có tư thái này làm nội tâm nhiều người thất lạc, đặc biệt là Mị Linh nhất tộc ủng hộ Mộng Trấn Thiên. Đối với bọn họ mà nói, Mộng Trấn Thiên mạnh mẽ vô địch, Lý Thất Dạ ít nhất cũng có tư thái tình thế cực kỳ nghiêm trọng mới đúng.
Nhưng mà Lý Thất Dạ vẫn không quan tâm, rât tùy ý, không sao cả, giống như không có gì, dường như trong mắt hắn, Mộng Trấn Thiên không khác bao nhiêu so với a miêu a cẩu trên đường.
- Không, ta chỉ muốn luận bàn với đạo hữu mà thôi, cũng không có ý báo thù.
Mộng Trấn Thiên nói ra:
- Về phần đệ tử ta, chỉ là hắn học nghệ không bằng người, ta làm sư phụ cũng không thể nói gì hơn.
- Luận bàn thì luận bàn.
Lý Thất Dạ tùy ý vừa cười vừa nói:
- Ngươi muốn đấu sinh tử hay điểm tới là dừng, nhưng mà, ta là người dưới tình huống bình thường rất ưa thích một khi ra tay là chém giết.
Lý Thất Dạ nói câu này lập tức làm cho người chung quanh khó chịu, thuận miệng nói chính là chém giết. Nếu như nói, hắn đối mặt tu sĩ khác là a miêu a cẩu, còn có thể thuận miệng chém giết.
Nhưng đối mặt với hắn chính là Mộng Trấn Thiên, thiên tài cường đại nhất Mị Linh nhất tộc! Hiện tại Lý Thất Dạ còn dám nói ra chém giết như vậy, đây quả thực chính là không xem ai ra gì.
Cũng chính bởi vì như thế, lập tức làm cho rất nhiều Mị Linh ở đây nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ nói lời này không chỉ làm thấp Mộng Trấn Thiên, còn nhục mạ cả Mị Linh tộc!
Lâm đạo trưởng cùng Thái Dương Vương cũng như thế, bọn họ cũng nhịn không được hừ lạnh một tiếng, bọn họ và Lý Thất Dạ đã sớm kết thù, bọn họ và Lý Thất Dạ có thù hận bất cộng đáy thiên.
Bọn họ đầu nhập vào Mộng Trấn Thiên, đều cảm thấy tương lai... có tương lai, một khi Mộng Trấn Thiên trở thành Tiên Đế, bọn họ sẽ có tiền đồ vô lượng.
Có thể nói, đối với Lâm đạo trưởng cùng Thái Dương Vương mà nói, bọn họ và Mộng Trấn Thiên là vinh nhục cùng nhau, hiện tại Lý Thất Dạ lớn lối nhục mạ Mộng Trấn Thiên, bọn họ làm sao không giận.
- Cũng không sao cả.
Mộng Trấn Thiên vừa cười vừa nói:
- Không bằng ta và ngươi lên thuyền ngồi, từ từ bàn đạo luận võ, dùng dòm đại đạo huyền diệu...
Trên thực tế đối với Mộng Trấn Thiên mà nói, hắn cũng không vội động thủ với cùng Lý Thất Dạ, dù sao chỉ cần tương lai đoạt thiên mệnh, nên tới thời điểm cuối cùng, ai cũng trốn không thoát, nên đối mặt thì cuối cùng vẫn đối mặt!Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com