Nhìn thấy hoàng cung bị bao vây, mọi người biết tân hoàng xong đời rồi, Đấu Thánh vương triều cường thịnh cũng xong đời rồi. Tân hoàng nhượng hiền, chắc chắn khó thoát khỏi cái chết.
Lúc này, tiếng nổ "đùng, đùng, đùng..." vang liên hồi. Bát Trận Chân Đế bắt đầu công kích hoàng cung.
Mặc dù lúc này hoàng cung không có một binh một tốt canh gác, thế nhưng hoàng cung lại dâng lên từng tầng phòng ngự kiên cố không gì phá nổi, bảo vệ hoàng cung như thành đồng vách sắt. Tuyến phòng thủ này được các đời Chân Đế của Đấu Thánh vương triều gia trì, lại thêm những bất hủ vô địch như Thái Thanh Hoàng xây kiên cố thêm, cho dù mạnh như Bát Trận Chân Đế thì trong nhất thời nửa khắc cũng không thể công phá được hoàng cung.
Nghe tiếng nổ "đùng đùng đùng" rầm vang, Lý Thất Dạ cười cợt, đi bộ nhàn nhã, đi tới kim loan đại điện, khoan thai ngồi lên long ỷ.
Ngồi trên long ỷ, hắn nhắm hai mắt, giống như đang ngủ. Lúc này hoàng cung to lớn cũng chỉ có một mình hắn, toàn bộ hoàng cung trở nên trống không.
Hơn nữa, bị Bát Trận Chân Đế thảo phạt, tiếng "ầm ầm ầm" vang không dứt, toàn bộ hoàng cung cũng rung chuyển theo.
Không biết đã qua bao lâu, Lý Thất Dạ chậm rãi mở mắt, mỉm cười, nói rằng:
- Tới lúc rồi.
"Đùng..." Cuối cùng, đám người Bát Trận Chân Đế liên thủ lại với nhau công phá tuyến phòng thủ của hoàng cung. Chỉ nghe tiếng vỡ vụn "đùng đùng đùng" vang lên, sức mạnh cuồng bá đánh tan tất cả mọi thứ. Chỉ thấy đại điện lầu các đổ nát, bụi bặm tung bay.
- Phá rồi...
Nhìn thấy đám người Bát Trận Chân Đế công phá được hoàng cung, không ít người cảm thấy phấn chấn hô lớn lên. Nhất thời, bên ngoài hoàng thành có vô số con mắt quan tâm theo dõi.
- Xem ra cũng kiên nhẫn lắm, giang sơn sụp đổ rồi mà vẫn có người có thể ngồi yên, lợi hại, bàn cờ này quá thú vị rồi.
Lý Thất Dạ ngồi trên long ỷ, cười nói:
- Cũng thế, xem thử xem con cờ ta đây có tác dụng hay không, có phải là cờ phế hay không.
Nói tới đây, hắn cười đậm.
"Ầm..." Lúc này Bát Trận Chân Đế chưởng một chưởng, núi sụp đất nứt. Chỉ nghe "đùng đùng đùng", nóc mái kim loan đại điện bị đánh nát, bức tường bốn phía nứt toác, Lý Thất Dạ ngồi yên trên long ỷ xuất hiện trước mặt mọi người.
- Bệ hạ...
Nhìn thấy Lý Thất Dạ không chạy trốn như đã tưởng, không ít người gọi nhỏ. Trong phản quân có không ít người lùi về sau một bước, sắc mặt thay đổi.
Bất kể tân hoàng Lý Thất Dạ hoang dâm vô độ như thế nào, mềm yếu vô năng như thế nào, thế nhưng, hắn cuối cùng cũng là tân hoàng do chính tay Thái Thanh Hoàng lập. Nói cách khác, hắn mới thật sự là hoàng đế hợp pháp, hắn mới là chính thống.
Sau hắn, những người khác ngồi lên hoàng vị đều là soán vị! Dư uy chính thống vẫn còn đó, cho nên khi nhìn thấy tân hoàng ngồi cao trên long ỷ, không ít phản quân chột dạ, lùi về sau một bước.
- Tân hoàng...
Nhìn thấy Lý Thất Dạ ngồi cao trên long ỷ chứ không chạy trốn như mọi người đã tưởng, không ít lão tổ đang quan sát gọi nhỏ, lén lút nhìn nhau.
- Hắn muốn dùng thân tuẫn quốc hay sao?
Nhìn thấy Lý Thất Dạ ngồi vững trên long ỷ, có người thều thào.
Dù sao, hắn là tân hoàng, nếu như hắn muốn chạy trốn thì đã chạy trốn từ lâu rồi. Thế nhưng hắn vẫn ở lại hoàng cung, cho dù hoàng cung to lớn chỉ còn lại mỗi mình hắn thì hắn vẫn ngồi ngay ngắn ở nơi đó.
Chuyện này khiến cho không ít người cảm thấy kính trọng. Tất cả mọi người đã chạy hết rồi, nhưng một vãn bối nhỏ yếu như hắn lại ở lại đối mặt với ngàn vạn phản quân. Lòng can đảm này không phải ai cũng có.
- Tiếc là hắn sinh ra trong nhà đế hoàng, chứ thật ra hắn không có tội ác tày trời gì cả.
Có giáo chủ than nhẹ.
So với Thái Thanh Hoàng tàn sát thiên hạ thì những việc làm của tân hoàng chỉ là trò vặt mà thôi. So với Thái Thanh Hoàng hai tay nhuộm đầy máu tươi thì tân hoàng chính là một người lương thiện không biết hại ai.
Tiếc là, hắn là tân hoàng, không thể thoát khỏi số mệnh bị giết.
- Tân hoàng...
Nhìn thấy Lý Thất Dạ ngồi vững trên long ỷ, hai mắt Bát Trận Chân Đế lạnh lẽo, lộ ra sát ý.
Rất hiển nhiên, Bát Trận Chân Đế có dã tâm muốn ngồi thay. Theo hắn thấy, tân hoàng chỉ là rác rưởi mà thôi, còn hắn thì lại là Chân Đế hàng thật giá thật.
Bây giờ một tên rác rưởi ngồi trên hoàng tọa nắm giữ quyền lực đỉnh cao, Chân Đế như hắn làm sao có thể không có dã tâm thay chỗ chứ?
- Ngươi chính là tên tiểu hoàng đế của Bát Trận quốc đúng không.
Lý Thất Dạ ngồi vững trên long ỷ, nhướng mí mắt nhìn Bát Trận Chân Đế.
Bát Trận Chân Đế nghiêm mắt, ánh mắt lấp lánh như một ngôi sao lạnh lẽo, khoan thai nói chậm:
- Ta chính là Bát Trận Chân Đế! Cai quản Vạn Trận quốc!
Bị một tên rác rưởi gọi là tiểu hoàng đế, cho dù Bát Trận Chân Đế độ lượng cách mấy thì cũng cảm thấy khó chịu.
- Chân Đế nhà ngươi chỉ là hư danh mà thôi, tầm nhìn quá hạn hẹp.
Lý Thất Dạ cười cợt, vẫn ngồi ngay ngắn tại chỗ.
Đối mặt với Bát Trận Chân Đế, thế nhưng Lý Thất Dạ vẫn ngồi vững, hơn nữa còn nói năng chậm rãi, làm cho không ít người nhìn nhau.
Bất kể tân hoàng như thế nào, bất kể trong mắt cường giả hắn chỉ là gà mờ mới nhập môn. Thế nhưng khi ngàn vạn đại quân áp sát, Chân Đế giá lâm mà hắn vẫn có thể trấn định tự nhiên, chỉ riêng điểm này thôi cũng đủ để người khác khâm phục. Ít nhất rất ít ai can đảm được như thế.
- Không hổ là dòng dõi của Thái Thanh Hoàng, ít nhất điểm này hắn không làm Thái Thanh Hoàng mất mặt.
Có lão tổ thấy vậy thì thều thào.
Tới giờ vẫn còn có rất nhiều người cho rằng Lý Thất Dạ là con riêng của Thái Thanh Hoàng, bằng không thì Thái Thanh Hoàng sẽ không truyền lại ngôi vị hoàng đế cho hắn.
Bị một tên tu sĩ yếu tới mức không thể yếu hơn nữa bình phẩm, hai mắt Bát Trận Chân Đế phát lạnh, lộ ra sát cơ. Khi một vị Chân Đế lộ ra sát cơ thì sẽ rất đáng sợ, mỗi tia sát cơ đều giống như thần kiếm, khiến người ta không rét mà run.
- Nói xong chưa?
Lúc này, Bát Trận Chân Đế nói lạnh lùng.
- Nói xong.
Lý Thất Dạ vẫy tay, nói rằng:
- Bát Trận quốc của ngươi tính khi nào thì đưa công chúa tới, bên cạnh ta đang cần một nha đầu ấm giường rửa chân.
Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, không ít người rít lạnh, hai mặt nhìn nhau.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com