Quyển Vân Thần bộc phát sát khí lạnh buốt bao phủ thiên địa, không ít người có mặt ở đây cảm thấy lạnh lẽo.
- Mười ngày sau, trảm đầu các ngươi nhắm rượu.
Lý Thất Dạ cười to một tiếng, hắn xoay người rời đi:
- Cho các ngươi thời gian mười ngày, an bài tốt hậu sự.
Hắn nói xong liền rời đi.
- Hắc, các ngươi có nghe hay không, Đại Thánh Nhân từ bi, không có lập tức lấy mạng chó của các ngươi, cho các ngươi thời gian mười ngày, nên chuẩn bị tốt hậu sự.
Đại Hắc Ngưu rất thiếu đạo đức, trước khi đi còn chế giễu bọn họ vài câu.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ rời đi, đám người Tam Mục Thần Đồng vội vàng theo sau.
Cho dù Lý Thất Dạ nói chuyện rất khó nghe và vô cùng bá đạo, nhưng vào lúc này, đám người Minh Vương Phật hay Vân Phong ngũ hữu, tất cả đều cảm thấy nội tâm khó chịu nhưng không dám làm gì, bởi vì bọn họ còn chưa chuẩn bị xong.
Về phần tất cả tu sĩ đứng ngoài quan sát, bọn họ ngừng thở, cho dù Lý Thất Dạ xem Minh Vương Phật, Vân Phong ngũ hữu như con kiến hôi, rất nhiều người không dám lên tiếng, không ai dám phát ngôn bừa bãi.
Bởi vì Lý Thất Dạ quá kinh khủng, ra tay là đồ thần, Chân Đế trong mắt hắn chẳng khác gì con kiến hôi, cho nên, hiện tại bình luận ước hẹn mười ngày sau là quá sớm.
- Đệ nhất hung nhân, thật xứng với chữ “hung”.
Nhìn bóng lưng Lý Thất Dạ đi xa, có lão tổ thì thào tự nói.
Rất nhiều tu sĩ cường giả cười khổ, đệ nhất hung nhân, hắn không chỉ có thể xưng là hung nhân, càng có thể xưng là đệ nhất.
Nói thật, trong mắt mọi người nơi đây, lúc còn trẻ tuổi, có người nào hung mãnh, hung tàn và bá đạo như Lý Thất Dạ? Không có, cho nên danh xưng “đệ nhất hung nhân” của hắn là danh xứng với thực.
- Thiên tướng biến, hung nhân xuất.
Lúc này có cường giả nói lại sấm ngôn truyền lưu vào mấy năm trước, thấp giọng nói:
- Chẳng lẽ, hắn, hắn sẽ thành đại họa trong Tiên Thống giới?
- Không nhất định, truyền nhân Thiên Toán Các lại giải thích khác.
Có một lão tổ đã tham gia thịnh yến lắc đầu, nói:
- Có lẽ, hắn là đại cứu tinh của Tiên Thống giới cũng không chừng. Phải biết rằng, những lời này do Cùng Bích Thủy tổ nói, truyền nhân Thiên Toán Các giải thích, xem như có chút đáng tin.
- Không nên nói trước, hiện tại bàn luận là quá sớm.
Cũng có người cầm quan điểm bảo thủ.
Sau khi đám người Lý Thất Dạ rời đi, bọn họ tiếp tục tiến lên phía trước, trên đường đi, hắn mỉm cười với Tam Mục Thần Đồng và Linh Tâm Chân Đế, nói:
- Khi nào các ngươi mời ta làm chủ hôn?
- Không, không, không có việc như vậy.
Tam Mục Thần Đồng cảm thấy nóng mặt, hắn lập tức phủ nhận, hắn sợ làm Linh Tâm Chân Đế xấu hổ.
Linh Tâm Chân Đế đỏ mặt, nàng như vậy càng làm người khác suy nghĩ nhiều, nàng không nói gì, chỉ cười cười mà thôi.
Ba!
Một cái tát giáng xuống, thời điểm Tam Mục Thần Đồng vừa dứt lời, Đại Hắc Ngưu đã tát vào đầu Tam Mục Thần Đồng, Tam Mục Thần Đồng cảm thấy đầu óc choáng váng, thiếu chút nữa đã bất tỉnh.
Tam Mục Thần Đồng bị sưng đầu, có thể nghĩ Đại Hắc Ngưu ra tay hung ác cỡ nào.
- Ngươi đánh ta làm gì!
Tam Mục Thần Đồng cãi lại, hắn lại bị một chân của Đại Hắc Ngưu đánh vào đầu.
- Ngu xuẩn!
Đại Hắc Ngưu mắng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói:
- Ngươi ngu xuẩn không có thuốc chữa! Trên đời này, có mấy người vinh hạnh được Đại Thánh Nhân chủ trì hôn lễ, hiện tại chính là cơ hội tốt nhất đời ngươi, có Đại Thánh Nhân làm chủ hôn, hôn nhân của các ngươi sẽ bằng phẳng, nhân sinh các ngươi cũng tiến một bước dài...
- Qua nhiều năm sau, khi nhớ lại chuyện cũ, các ngươi mới biết, có thể được Đại Thánh Nhân chủ trì hôn lễ chính là chuyện may mắn nhất trên đời, là vinh quang lớn nhất! Nhìn khắp thiên hạ, không chỉ Tam Tiên giới, toàn bộ chư thiên thập địa, vạn giới vô cương, chỉ sợ không ai có tư cách mời Đại Thánh Nhân tới uống rượu mừng, càng không có khả năng mời hắn làm chủ hôn!
Đại Hắc Ngưu không cho hắn chút tình cảm, mắng Tam Mục Thần Đồng một trận.
- Này, này, này, này, ta, ta, ta, cái kia, cái kia...
Tam Mục Thần Đồng nghe Đại Hắc Ngưu mắng choáng váng, hắn không kịp suy nghĩ.
Hắn thỉnh thoảng nhìn trộm Linh Tâm Chân Đế, Linh Tâm Chân Đế có ba phần xấu hổ nhưng không nói thêm lời nào.
- Đồ đần, đầu của ngươi toàn đậu hũ, thế mà dám xưng là đệ nhất thiên tài.
Đại Hắc Ngưu khinh thường hắn, nói:
- Ta thấy ngươi nên sửa thành đệ nhất ngu xuẩn mới đúng.
- Được rồi, không nên khó xử bọn họ.
Lý Thất Dạ cười cười, khẽ lắc đầu.
Tam Mục Thần Đồng còn quá trẻ tuổi, da mặt mỏng, không giống Đại Hắc Ngưu càng già càng lão luyện, làm bất cứ chuyện gì cũng không quan tâm mặt mũi.
- Người hữu tình sẽ thành thân thuộc.
Lý Thất Dạ nhìn sang Tam Mục Thần Đồng và Linh Tâm Chân Đế, hắn vừa cười vừa nói:
- Các ngươi là thiên địa tác hợp, đường xa gian nan, nên quý trọng thời gian ở cùng nhau.
- Ta, ta, ta sẽ.
Tam Mục Thần Đồng vô cùng xấu hổ, lại nhìn trộm Linh Tâm Chân Đế, Linh Tâm Chân Đế cũng liếc hắn, sau đó ánh mắt hai người trốn tránh.
Hai người bọn họ đều là thế hệ vô địch danh chấn một phương, Tam Mục Thần Đồng là nửa bước Trường Tồn, Linh Tâm Chân Đế là Chân Đế thất cung, đặt bọn họ trong bất cứ đạo thống nào cũng là nhân vật đứng đầu, uy hiếp vạn giới.
Nhưng thần thái của bọn họ lúc này càng giống đôi tình nhân mới yêu lần đầu, thập phần thú vị.
Thánh Sương Chân Đế đứng bên cạnh cười khẽ, Tam Mục Thần Đồng đã từng đọc sách tại Bắc Viện, trong thời gian đọc sách ở Bắc Viện, Tam Mục Thần Đồng hung hăng càn quấy cỡ nào, cuồng ngạo cỡ nào, quả thật bày ra tư thế vô địch, duy ngã độc tôn.
Nhưng hiện tại Tam Mục Thần Đồng không còn dáng vẻ ngang ngược bá đạo như lúc ở Bắc Viện, ngược lại càng giống tiểu nam hài da mặt mỏng.
- Đồ đần!
Nhìn thấy Tam Mục Thần Đồng như vậy, Đại Hắc Ngưu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lườm hắn, trong mắt đầy xem thường.
Tam Mục Thần Đồng cũng không làm sai cái gì, hắn còn trẻ tuổi không hiểu chuyện, huống chi Linh Tâm Chân Đế là hôn thê của Kim Biến Chiến Thần, hắn chưa trải qua sự việc như thế bao giờ.
Đương nhiên, trong mắt Đại Hắc Ngưu, hắn không xem việc này là việc lớn, Kim Biến Chiến Thần đã thành người chết, có Lý Thất Dạ làm chỗ dựa, không có bất cứ lực lượng thế tục hay đạo thống nào có thể ngăn cản, chỉ có điều, Tam Mục Thần Đồng và Linh Tâm Chân Đế chưa ý thức được mà thôi.
- Mười ngày cũng không lâu lắm, các ngươi đi chơi đi.
Vào lúc này, Lý Thất Dạ dừng bước lại, hắn cười nói sau đó biến mất.
Mọi người không kịp phản ứng, Lý Thất Dạ đã biến mất không thấy còn bóng dáng, đám người Tam Mục Thần Đồng nhìn nhau, bọn họ không biết Lý Thất Dạ đi nơi nào.
- Từ từ sẽ quen.
Đại Hắc Ngưu rất bình tĩnh, nói ra:
- Cao nhân làm việc, không phải các ngươi có khả năng phỏng đoán, về sau còn có rất nhiều thứ đáng giá các ngươi học tập.
Đại Hắc Ngưu nhiều khi không đáng tin cậy, hơn nữa tuyệt đối là gia hỏa bất lương, nhưng hắn vẫn là trưởng bối, có đôi khi cũng giúp đỡ tiểu bối mà hắn nhìn thuận mắt.
- Chúng ta đi thôi, trong biển lửa này có một ít vùng đất tạo hóa, thập phần kỳ diệu.
Sau khi Lý Thất Dạ rời đi, Linh Tâm Chân Đế đề nghị.
- Tốt.
Tam Mục Thần Đồng lập tức gật đầu đồng ý.
Vào lúc này Đại Hắc Ngưu kéo Tam Mục Thần Đồng sang một bên, lườm hắn, nói ra:
- Tiểu tử, ngươi phải nắm chắc thời gian mười ngày này.
- Nắm chặt cái gì?
Tam Mục Thần Đồng không hiểu gì cả.
- Ngu xuẩn!
Đại Hắc Ngưu dùng một chân nện vào đầu Tam Mục Thần Đồng, Tam Mục Thần Đồng lại bị đánh choáng váng:
- Nắm chặt cua muội tử tới tay, ngươi là đồ đần!
- Mười ngày, này, này, này, không tốt lắm đâu.
Tam Mục Thần Đồng vụng trộm nhìn sang Linh Tâm Chân Đế.
- Không tốt, cái gì không tốt, chẳng lẽ ngươi không vui sao? Ta thấy ngươi mỗi ngày đi sau mông người ta, ước gì lập tức cưới nàng về nhà.
Đại Hắc Ngưu khinh thường lườm hắn một cái.
- Nhưng, nhưng, nhưng, nhưng nàng là hôn thê của Kim Biến Chiến Thần...
Tam Mục Thần Đồng xoắn xuýt, bất đắc dĩ nói.
- Ngu xuẩn.
Đại Hắc Ngưu khinh thường nhìn hắn, nói ra:
- Mười ngày sau, Kim Biến Chiến Thần sẽ biến thành thi thể lạnh như băng, làm không tốt, Kim Biến Thần Đình thậm chí cả Kim Biến tộc sẽ tan thành mây khói! Không có Kim Biến Chiến Thần, cũng không có Kim Biến Thần Đình, ngươi thật ngu xuẩn, có Đại Thánh Nhân làm chỗ dựa, tất cả đều không phải vấn đề.
- Nhưng… nhưng mà, Kim Biến Chiến Thần vừa mới chết, ta, ta, chúng ta làm như vậy… không tốt đâu.
Tam Mục Thần Đồng vẫn giữ tư tưởng nhân luân.
- Câm miệng!
Đại Hắc Ngưu chẳng thèm ngó tới, nói ra:
- Cái gì không tốt, tu sĩ nghịch thiên mà đi, cách nhìn của tục nhân chỉ là bụi bậm mà thôi.
Nói đến đây, Đại Hắc Ngưu lạnh lùng nhìn Tam Mục Thần Đồng, nói ra:
- Mười ngày này chính là cơ hội của ngươi, ngươi cho rằng Đại Thánh Nhân có thời gian chờ uống rượu mừng của ngươi sao. Người ta mở miệng, ngươi nên nhanh lên, trong vòng mười ngày, bày rượu, mời Đại Thánh Nhân chủ trì hôn lễ, chỉ cần Đại Thánh Nhân làm chỗ dựa cho ngươi, tất cả đều xong hết.
Đại Hắc Ngưu đầy ý nghĩ xấu xa, hắn có cái nhìn thấu triệt hơn người khác.
- Mười ngày...
Tam Mục Thần Đồng nhức đầu, mười ngày, hắn làm sao có bản lĩnh trong vòng mười ngày tiến triển nhanh tới mức cưới Linh Tâm Chân Đế.
- Ngươi nha, ngu ngốc không còn thuốc chữa.
Đại Hắc Ngưu lắc đầu, nói ra:
- Ta thấy thiên phú của ngươi tốt, cho nên muốn tài bồi một chút, xem ra ngươi là đồ đần, người không đủ cơ linh.
Tam Mục Thần Đồng nghe Đại Hắc Ngưu nói như vậy, hắn hết sức khó xử.
Sau khi Tam Mục Thần Đồng và Đại Hắc Ngưu trở về, Thánh Sương Chân Đế mỉm cười, nói ra:
- Các ngươi nói chuyện gì thế?
Thánh Sương Chân Đế là người thông minh, nàng là người tám mặt lung linh, nàng đã đoán được bảy tám phần, cho nên mới thuận tiện tìm chủ đề giúp Tam Mục Thần Đồng.
- Không, không có việc gì.
Tam Mục Thần Đồng nào dám nói ra.
- Hắc, ta vừa hỏi tiểu tử này, lúc nào mới cưới Linh Tâm xinh đẹp về nhà.
Đại Hắc Ngưu cười nói.
- Không, không, không phải…
Tam Mục Thần Đồng sợ hãi tới mức phủ nhận.
- Đồ đần, không có thuốc chữa nổi.
Đại Hắc Ngưu khinh thường nhìn hắn, lắc đầu, đúng là trẻ nhỏ khó dạy.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com