– Tiểu tử thối, đừng dát vàng trên mặt các ngươi, tại sao bản cô nương phải gả cho nam nhân thối các ngươi? Nam nhân thối có gì ghê gớm! Bản cô nương còn mạnh hơn các ngươi nhiều!
– Nam nhân cũng không có gì ghê gớm.
Lý Thất Dạ nhàn nhã nói:
– Nhưng nếu không có nam nhân thì nữ nhân từ đâu ra? Chẳng lẽ nàng từ tảng đá chui ra? Vậy nên dù ngoài miệng nàng la hét không cần nam nhân thối thì về sau nàng vẫn cần một nam nhân.
– Ngươi . . . !
Võ Phượng Ảnh câm nín không nói nên lời.
Tề Lâm Đế Nữ ở bên cạnh nghe đối thoại muốn cười mà không dám, ráng nghẹn cười.
Cãi không lại Lý Thất Dạ, mắt Võ Phượng Ảnh long lên hung ác đe dọa:
– Ngươi có tin là ta đánh ngươi thành đầu heo không?
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
– Nàng không phải đối thủ của ta, muốn diệt nàng thì ta chỉ cần một đầu ngón tay là đè bẹp được ngay.
Lời nói ngông cuồng của Lý Thất Dạ làm Võ Phượng Ảnh tức hộc máu, nàng không phục nói:
– Bớt đắc ý đi, vừa rồi ta không có ác ý nên không động công pháp, không thì ngươi có thể trấn áp được ta!
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Ta biết nàng không có ác ý nên mới tha mạng cho. Dù nàng có đề phòng, trang bị Tiên Vương Đại Đế đầy người, nếu ta muốn diệt nàng thì một ngón tay đủ nghiền chết nàng.
Võ Phượng Ảnh tức giận trừng Lý Thất Dạ:
– Ngươi . . . !
Nhưng bất ngờ là Võ Phượng Ảnh nhịn xuống:
– Bản cô nương không so đo cái đó với ngươi. Miễn ngươi nói thứ trong Mệnh Cung cho ta thì ta sẽ quên đi chuyện này.
Lý Thất Dạ cười hờ hững:
– Xem ra nàng rất có hứng thú với nó.
Võ Phượng Ảnh hùng hổ nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm:
– Trong Mệnh Cung của ngươi chắc chắn có quỷ, ta thấy Sinh Mệnh Chi Trụ của ngươi. Nếu là Sinh Mệnh Chi Trụ bình thường thì không chịu nổi lôi điệệ như thế, là Đại Đế Tiên Vương thì còn có cơ hội.
Xem bộ dạng của Võ Phượng Ảnh như muốn lột đồ Lý Thất Dạ ra.
Người khác không nhìn ra huyền diệu của Lý Thất Dạ nhưng Võ Phượng Ảnh xem thấu chút manh mối, có điều nàng không nghiền ngẫm ra ảo diệu trong đó được nên rất tò mò thứ trong Mệnh Cung.
– Sao ta phải nói cho nàng?
Lý Thất Dạ ung dung nói:
– Nói cho nàng biết thì ta có lợi gì?
Võ Phượng Ảnh nhìn Lý Thất Dạ đăm đăm, la lên:
– Ngươi muốn cái gì? Miễn ngươi ra giá, hợp lý thì bản cô nương sẽ đồng ý hết.
Lý Thất Dạ đánh giá Võ Phượng Ảnh.
Võ Phượng Ảnh trừng lại Lý Thất Dạ:
– Này, ngươi dâm tà nhìn bản cô nương chắc không phải thèm muốn sắc đẹp của bản cô nương đi?
Lý Thất Dạ ung dung nhìn Võ Phượng Ảnh:
– Có chút sắc nhưng quá thô tục, là cọp mẹ, không, nữ hán tử phù hợp hơn. Thần kinh quá thô, kệch cỡm không hợp khẩu vị của ta.
– Ngươi . . . !
Võ Phượng Ảnh trừng Lý Thất Dạ:
– Bớt rự tự phụ đi, không nhìn lại bộ dạng của mình xem, ngươi không lọt vào mắt bản cô nương nổi đâu!
– May mắn không lọt vào mắt nàng.
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
– Bị nàng nhìn trúng là tai nạn, được cô nương như Mộng Doanh ưa mới là diễm phúc. Bị nàng xem trúng? Khủng khiếp, rất xui xẻo. Ta tin tưởng không có nam nhân nào hy vọng bị nàng thích.
Võ Phượng Ảnh nghiến răng, mắt tóe lửa:
– Ngươi muốn chết mà!
Võ Phượng Ảnh siết chặt hai nắm tay kêu răng rắc, có thể tưởng tượng nắm tay này mạnh cỡ nào.
Lý Thất Dạ phớt lờ bộ dáng hung dữ của Võ Phượng Ảnh, hắn vẫn cứ chậm rãi đi lên trước.
Tề Lâm Đế Nữ cho rằng Võ Phượng Ảnh sẽ xốc nóc ai ngờ nàng nhở miệng cười:
– Nhưng bản cô nương không so đo với ngươi!
Võ Phượng Ảnh đột nhiên cười, nàng đẹp tuyệt trần thật là khuynh quốc khuynh thành, khiến người xem tinh thần lay động.
Vẻ mặt Võ Phượng Ảnh vênh váo, bá khí tuyên bố với Lý Thất Dạ:
– Bản cô nương trải qua quyết định, hiện tại trịnh trọng tuyên bố bản cô nương sẽ cưới ngươi!
Tề Lâm Đế Nữ trợn to mắt nói:
– A!
Tề Lâm Đế Nữ đã thấy thiếu nữ theo đuổi nam nhân nhưng lần đầu tiên gặp kiểu thô bạo trực tiếp như Võ Phượng Ảnh.
Nếu không phải Tề Lâm Đế Nữ rất rành cá tính của Võ Phượng Ảnh sẽ sợ rớt cằm xuống đất.
Lý Thất Dạ bật cười:
– Cưới ta?
Lý Thất Dạ lắc đầu nói:
– Bằng vào Long thành chưa cưới nổi ta, dù nàng muốn gả thì ta không hứng thú cưới.
Võ Phượng Ảnh không để bụng, nàng bắt chước Lý Thất Dạ gật gù ung dung nói:
– Không sao, bản cô nương rất có kiên nhẫn, ngươi dám nói bản cô nương là cọp cái, không, là nữ hán tử vậy bản cô nương sẽ trấn ngươi, khiến ngươi suốt đời sống dưới bóng ma của bản cô nương!
Thấy Võ Phượng Ảnh bắt chước Lý Thất Dạ, Tề Lâm Đế Nữ dở khóc dở cười, nàng đôi khi nghi ngờ Võ Phượng Ảnh có thể lên làm thành chủ Long thành là dựa vào nắm đấm mở đường. Ai không phục Võ Phượng Ảnh sẽ đánh gục kẻ đó, không thì cá tính như nàng được làm thành chủ thật là kỳ tích.
– Muốn gả cho ta?
Lý Thất Dạ liếc Võ Phượng Ảnh:
– Bộ dạng của nàng không có cửa, muốn gả cho ta phải học được hiền thục đã.
Bọn họ đã trở lại chỗ cư ngụ, Lý Thất Dạ nói xong bước vào phòng, đóng cửa lại.
Võ Phượng Ảnh không khách sáo cãi lại:
– Học hiền thục khỉ gì, bản cô nương cướp ngươi về là được!
Khi Lý Thất Dạ đóng sầm cánh cửa Võ Phượng Ảnh mới nhớ tới việc chính, nàng hét to:
– Này, ngươi còn chưa nói cho ta biết thứ trong Mệnh Cung của ngươi!
Nhưng căn phòng không thanh âm, Lý Thất Dạ mặc kệ Võ Phượng Ảnh.
Lúc này Võ Phượng Ảnh khí thế ngút trời, cực kỳ bá khí nói:
– Nếu ngươi không mở cửa có tin là bản cô nương phá sập phòng của ngươi không?
Tề Lâm Đế Nữ vội khuyên Võ Phượng Ảnh:
– Thành chủ bớt giận, có chuyện gì ngồi xuống nói chuyện.
Tề Lâm Đế Nữ không lo cho Lý Thất Dạ mà là Võ Phượng Ảnh.
Tề Lâm Đế Nữ khó khăn khuyên nhủ Võ Phượng Ảnh, nàng rất tò mò tứ trong Mệnh Cung của Lý Thất Dạ. Võ Phượng Ảnh hắn Sinh Mệnh Chi Trụ của Lý Thất Dạ nuốt lôi điện nên muốn tìm hiểu chuyện gì xảy ra.
Tề Lâm Đế Nữ không trả lời được câu hỏi đó, nàng cho rằng tồn tại như Lý Thất Dạ nuốt được lôi điện chẳng có gì lạ, đây là điều đương nhiên.
Tính cách Võ Phượng Ảnh nóng nảy, hễ có việc gì làm nàng hứng thú sẽ đào tận gốc rễ, là con người rát kiên trì nên nàng quyết định ở lì tại chỗ của Lý Thất Dạ.
Tề Lâm Đế Nữ sợ chọc giận Lý Thất Dạ sẽ diệt Võ Phượng Ảnh thật, nàng không muốn thấy chuyện đó xảy ra nên tốn sức mệt nhọc mãi mới khuyên Võ Phượng Ảnh rời đi.
Số Hiệu Vạn Cổ tiếp tục tiến lên, Lý Thất Dạ không hứng thú với chuyện bên ngoài nên ít khi đi ra, đa số tập trung tu luyện.
Tề Lâm Đế Nữ không ra ngoài, nàng đi theo bên cạnh hầu hạ Lý Thất Dạ.
Hôm nay Lý Thất Dạ mới tĩnh tọa xong, hắn nhíu mày nói:
– Lẽ khách trên thuyền này là những ai?
Tề Lâm Đế Nữ báo cáo:
– Không rõ, thuyền này 6 hàng vạn khách nhân, đủ mọi hạng người, có tiểu tu sĩ, có đại nhân vật đế thống tiên môn.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Thuyền này có tà vật.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com