"Đùng, đùng, đùng"
Từng trận nổ vang rung chuyển toàn bộ thiên địa. Chỉ thấy đằng mộc cự nhân một tay cầm cự chùy, một tay cầm mộc thuẫn, tay năm tay mười, đánh ba mươi sáu Long Tôn binh hoảng mã loạn, vướng trái vướng phải, bị đằng mộc cự nhân liên tục đánh lui về phía sau.
Lúc này ba mươi sáu Long Tôn liên tục bị đánh lui về phía sau, dáng vẻ vô cùng chật vật. Bọn họ phẫn nộ như lôi đình, thế nhưng lại không thể làm gì được.
Thử nghĩ mà xem, bọn họ từng quét ngang Trường Sinh đạo thống, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Thế nhưng ngày hôm nay lại bị đằng mộc cự nhân đánh ngã người ngã ngựa, bị đánh cực kỳ chật vật, căn bản không thể địch lại. Chuyện này đối với bọn hắn là một điều vô cùng nhục nhã!
"Ầm ---"
Trong nháy mắt, mộc thuẫn trong tay đằng mộc cự nhân giống như cuồng phong bão táp, chớp mắt đánh bay ba mươi sáu Long Tôn, đánh tới nỗi ba mươi sáu Long Tôn phải khặc máu.
- Quá yếu.
Lý Thất Dạ nằm nửa người, uống tiên trà, hưởng thụ Phạm Diệu Chân xoa bóp bả vai, giống như một vị hoàng đế đang hưởng lạc, thái độ hờ hững như mây gió nhìn trông có vẻ cực kỳ khí phách.
- Đây chính là trấn quốc chi trụ của Vạn Thọ quốc các ngươi đó sao?
Lý Thất Dạ cười nói:
- Có bản lãnh gì thì mau mau lấy ra, bằng không thì sẽ không có cơ hội nữa đâu. Đương nhiên, nếu như có bất hủ hay có viện binh gì thì mau chóng hành động, bằng không thì lần soán vị đoạt quyền này của các ngươi sẽ chỉ là một câu chuyện tiếu tâm mà thôi.
Lời này rất hung hăng càn quấy, không coi ai ra gì, nhìn xuống quần hùng, xem thường toàn bộ Vạn Thống Giới.
Thế nhưng cho dù lời nói này hung hăng rối tinh rối mù, thế nhưng tất cả mọi người có mặt ở nơi này đều nín thở. Ngay cả những đại biểu như Dương Minh tán nhân cũng phải nín thở.
Nếu như là lúc bình thường, lời nói càn quấy như vậy nói ra từ miệng một vãn bối sẽ rất chói tai. Hơn nữa thái độ bề trên của Lý Thất Dạ cũng khiến người ta ngứa mắt.
Thế nhưng hiện tại không ai cảm thấy lời nói này chói tai, cũng không ai cảm thấy thái độ của Lý Thất Dạ là ngông cuồng. Dường như tất cả mọi thứ là điều tất nhiên, dường như tất cả mọi chuyện đều hiển nhiên như nước chảy trên sông.
"Ầm"
Khi đằng mộc cự nhân đánh bay ba mươi sáu Long Tôn thì mộc chùy cùng mộc thuẫn của nó va vào nhau. Dáng vẻ của nó lúc này giống như dũng sĩ giác đấu, khí tức mười phần thô bạo, tựa như có thể hóa điên bất cứ lúc nào.
Lúc này đằng mộc cự nhân chỉa mộc chùy về phía ba mươi sáu Long Tôn. Tuy nó không biết nói chuyện thế nhưng tư thế này đã nói hết tất cả. Nó đang miệt thị ba mươi sáu Long Tôn, thái độ không coi ba mươi sáu Long Tôn ra gì, dáng vẻ quân lâm thiên hạ.
Bị đằng mộc cự nhân miệt thị như vậy, ba mươi sáu Long Tôn tức muốn điên. Bọn họ đã từng quét ngang bát phương, uy danh hiển hách, có khi nào từng bị miệt thị đến như vậy. Huống chi sự miệt thị này còn tới từ đằng mộc cự nhân không có sự sống. Nó chỉ là một con rối được bện từ rễ cây, vốn dĩ không có sinh mệnh.
Hôm nay trấn quốc chi trụ của Vạn Thọ quốc lại bị một con rối miệt thị như vậy, khiến cho bọn họ tức banh lồng ngực, tức đến mức ói ra máu.
- Thành trận, Ngân Long quân đoàn, hợp thể!
Lúc này, ba mươi sáu Long Tôn hét lên điên cuồng. Chỉ thấy bọn họ giơ cao binh khí, huyết khí của bọn họ dâng trào, chân khí tàn phá thiên địa như bão táp.
"Đùng ---"
Khi ba mươi sáu Long Tôn ra lệnh, tất cả binh lính cường giả của Ngân Long quân đoàn ở mọi nơi trong Dược Lư đều phóng thích chân khí của mình, buông thả huyết khí của mình. Trong nháy mắt, bọn họ chỉ binh khí lên trời. Huyết khí cùng chân khí của từng tên binh lính của Ngân Long quân đoàn dung hợp lại với nhau, ngay cả ba mươi sáu Long Tôn cũng như vậy.
Trong giây lát này, tất cả thành viên của Ngân Long quân đoàn đều hóa thành một ánh hào quang, áo trên trên người bọn họ hóa thành từng món linh kiện kim loại nhỏ xíu.
"Đang, đang, đang..."
Những món linh kiện kim loại nhỏ xíu này nhanh chóng ghép lại với nhau. Toàn bộ quá trình đều lấy ba mươi sáu Long Tôn làm trụ cột, tất cả thành viên của Ngân Long quân đoàn đều xoay quanh bọn họ. Hơn nữa cũng chỉ có ba mươi sáu bộ giáp của Long Tôn là trung tâm, tất cả áo giáp của thành viên Ngân Long quân đoàn đều hóa thành những món linh kiện kim loại nhỏ xíu.
"Đang"
Chỉ nghe tiếng lắp ráp cuối cùng vang lên. Một người khổng lồ kim loại hoành tráng xuất hiện trước mặt mọi người.
Người khổng lồ kim loại này không hề thua kém đằng mộc cự nhân, thậm chí còn cao hơn đằng mộc cự nhân một cái đầu. Khi người khổng lồ kim loại này đứng thẳng thì mây trắng bay ngang hông của hắn.
Người khổng lồ kim loại này giống như được chế tạo từ bạc trắng, bạc trắng như tuyết. Thế nhưng trong màu tuyết bạc lại lấp lánh ánh kim nhàn nhạt. Dường như người khổng lồ này ngoại trừ chế tạo chủ yếu từ bạc trắng ra thì còn trộn vào một ít vàng ròng.
Càng rung động hơn đó chính là quanh thân người khổng lồ kim loại này mơ hồ có một con ngân long vờn quanh.
- Hống ---
Vào lúc này, người khổng lồ kim loại hét lớn một tiếng, trong tiếng hét mơ hồ có tiếng rồng ngâm.
- Ngân Long Cự Giáp ---
Nhìn thấy người khổng lồ kim loại to lớn đồ sộ như vậy, một vị Chân Thần đăng thiên quát lớn, sắc mặt thay đổi.
- Đòn sát thủ cuối cùng của Ngân Long quân đoàn!
Có lão tổ rít lạnh.
- Có chút thú vị.
Nhìn người khổng lồ kim loại vô cùng to lớn này, Lý Thất Dạ cười nhạt nói rằng:
- Thì ra vị bá chủ ở kỷ nguyên đã biến mất kia cũng từng đi tới thế giới này, thuật pháp vô thượng này dĩ nhiên lại được lưu truyền tới ngày hôm nay.
Không ai hiểu được câu nói này của Lý Thất Dạ. Trên thực tế, ngay cả lão tổ Vạn Thọ quốc, ngay cả người sáng lập của bọn họ có mặt ở đây thì cũng không nghe hiểu.
Ngân Long Cự Giáp là đòn sát chủ cuối cùng của Ngân Long quân đoàn. Đồn rằng năm đó người sáng lập Vạn Thọ quốc từng chiếm được một trang bí kíp cổ, để hắn luyện thành một loại bí thuật. Áo giáo của mỗi một thành viên của Ngân Long quân đoàn mà hắn sáng chế đều trải qua tế luyện, lúc cần thiết thì tất cả áo giáp có thể ghép lại với nhau.
---------------Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com