- Chỉ trách hắn không biết trời cao đất rộng mà thôi, ỷ vào mình có mấy phần bản lĩnh thì cho rằng mình vô địch thiên hạ, không thử nhìn xem Khách Minh là tồn tại như thế nào, sau lưng nó có mười mấy đạo thống, đủ để bễ nghễ thiên hạ, nội tình sâu không lường được. Quái vật khổng lồ như Khách Minh, mình hắn làm sao có thể chống lại, tự tìm đường chết.
"Đùng..."
Lúc này, thiên địa rung lắc, một bàn chân đạp xuống, đạp mạnh về phía Lý Thất Dạ đã thu nhỏ thành con kiến.
Bàn chân đạp xuống, chỉ nghe một cái "phanh", đạp mạnh lên mặt đất.
- Không...
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lâm Diệc Tuyết đau đớn hét lên, nhìn Lý Thất Dạ bị bàn chân đạp lên, không cần xem thì cũng biết, e rằng Lý Thất Dạ bị thu nhỏ thành con kiến đã bị đạp thành thịt vụn, bị đạp chết giống như một con kiến.
Lâm Diệc Tuyết đau đớn hét lên, nước mắt chảy xuống, thế nhưng nàng bất lực, không hề giúp ích được gì.
- Xong rồi, đáng tiếc cho một đời trẻ tuổi vô địch.
Nhìn bàn chân đạp xuống đất, có người cảm khái thở dài, cảm thấy tiếc hận.
- Cứng quá thì dễ gãy, đệ nhất hung nhân quá hùng hổ dọa người rồi.
Có cường giả lắc đầu.
Cũng có người cười lạnh, nói:
- Ai bảo hắn không biết tốt xấu, năm vị Thiên Khách đã nhượng bộ ba phần rồi, vậy mà còn hùng hổ dọa người, bức người ta vào chỗ chết. Bây giờ bị giẫm chết như sâu kiến, đó là đáng đời.
Ngay khi không ít người tiếc hận dùm đệ nhất hung nhân thì đúng lúc này, tiếng nổ vang "đùng đùng đùng" vang lên, toàn bộ chúng thần quốc gia chấn động.
Trong tiếng nổ vang "đùng đùng đùng", chúng thần quốc gia không ngừng lung lay, giống như đang bị sức mạnh cực kỳ cường đại, cực kỳ kinh khủng rung lắc.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Nhìn thấy chúng thần quốc gia lung lay, năm vị Thiên Khách giật mình kêu lên, bởi vì sức mạnh vô song này không chịu sự khống chế của bọn họ.
- Có biến.
Nhìn thấy màn này, không ít người ngạc nhiên.
Trong tiếng nổ "đùng đùng đùng", mọi người nhìn thấy bàn chân đạp xuống đất bị nâng lên. Lúc này, dưới bàn chân xuất hiện bóng người của Lý Thất Dạ.
Hơn nữa, lúc này Lý Thất Dạ càng lúc càng lớn, trong nháy mắt, thân thể của Lý Thất Dạ đã trở về kích cỡ ban đầu.
Thế nhưng thân thể của Lý Thất Dạ không ngừng lại, trong tiếng nổ "đùng đùng đùng", chỉ thấy thân thể Lý Thất Dạ càng lúc càng lớn, bắt đầu biến thành cự nhân.
Ban đầu, thân thể Lý Thất Dạ lớn cỡ một ngọn núi, sau đó thì lớn cỡ một dãy núi, sau đó lớn thành đầu đội trời, chân đạp đất...
Thân thể của Lý Thất Dạ càng lúc càng lớn, quanh thân hắn xuất hiện huyết quang, những huyết quang này chính là huyết quang vừa nãy chui vào trong cơ thể của Lý Thất Dạ.
Lúc này, tất cả huyết quang trôi lên trên, tất cả huyết quang như pháp tắc màu máu kéo lấy thân thể của Lý Thất Dạ, để thân thể của hắn càng lúc càng lớn.
"Đùng đùng đùng"
Nháy mắt thân thể của Lý Thất Dạ lớn bằng thiên địa, một cọng lông của hắn rớt xuống cũng có thể đè sập một ngọn núi.
"Đùng..."
Khi thân thể của Lý Thất Dạ lớn tới trình độ nhất định thì chúng thần quốc gia không chứa nổi Lý Thất Dạ nữa, trong tiếng "răng rắc, răng rắc, răng rắc", chúng thần quốc gia bắt đầu vỡ vụn, cho dù chúng thần quốc gia đã rất lớn, cho dù nó đã tự thành thiên địa.
Thế nhưng lúc này vẫn bị thân thể to lớn của Lý Thất Dạ căng nứt, cuối cùng, trong tiếng "đùng", toàn bộ chúng thần quốc gia vỡ nát, không chỉ chúng thần quốc gia, mà tất cả mọi thứ bên trong chúng thần quốc gia cũng đều vỡ nát, huyết kính cũng nát vụn.
- Trốn...
Nhìn thấy cảnh tượng này, năm vị Thiên Khách xoay người bỏ chạy, dốc hết sức bú sữa mẹ mà chạy xa nhất có thể.
- Nghịch chuyển một chút, rất vui.
Lúc này, Lý Thất Dả mở miệng, giọng nói của hắn còn vang dội hơn cả tiếng sấm, hù dọa thiên địa chấn động.
Lúc này, bàn tay của Lý Thất Dạ vồ xuống, bắt lấy năm người Lục Bào Thiên Khách.
Lúc này năm người Lục Bào Thiên Khách dốc hết sức bú sữa mẹ, tốc độ cực nhanh, nháy mắt đã chạy xa ngàn tỷ dặm.
Năm người Lục Bào Thiên Khách dốc sức bú sữa mẹ chạy trốn, tốc độ của bọn họ không hề chậm, chớp mắt vượt qua thiên địa, trốn xa ngàn tỷ dặm, tốc độ này, trong chớp mắt đã vượt qua hơn nửa Thạch Vận đạo thống.
Thế nhưng khi bàn tay của Lý Thất Dạ vồ xuống, bất luận năm người Lục Bào Thiên Khách có liều mạng chạy trốn như thế nào đi nữa thì cũng không thể chạy thoát khỏi bàn tay của Lý Thất Dạ.
Giống như khi bàn tay của Lý Thất Dạ vồ xuống, bất kể ngươi có thần thông gì thì cuối cùng cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của Lý Thất Dạ.
Bàn tay vồ xuống, năm vị Thiên Khách lập tức rơi vào lòng bàn tay của Lý Thất Dạ. Khi bọn họ rơi vào lòng bàn tay thì chẳng khác nào rơi vào một thế giới khác.
Ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời xa vời vợi, mãi mãi không thể nhảy khỏi bầu trời này. Nhìn xa phía trước, mênh mông không bờ, mãi mãi không thể chạy khỏi lòng bàn tay này.
Thiên địa trong lòng bàn tay rộng lớn không tưởng, như thể còn lớn hơn mười Thạch Vận đạo thống. Thậm chí toàn bộ Thạch Vận đạo thống rơi vào lòng bàn tay này thì chẳng qua cũng chỉ là một miếng đất nhỏ mà thôi.
Còn phần năm vị Thiên Khách, sau khi bọn họ rơi vào lòng bàn tay thì vô cùng nhỏ bé. Bên trong bàn tay mênh mông bát ngát này, đừng nói kiến hôi, bọn họ thậm chí còn chẳng bằng một hạt bụi nữa.
Lúc này, năm vị Thiên Khách ở trong lòng bàn tay nhỏ tới nỗi không cách nào tưởng tượng nổi, thậm chí còn chẳng bằng sâu kiến nữa.
- Sâu kiến mà thôi.
Lý Thất Dạ lại mở miệng, giọng nói của hắn chấn nhiếp cửu thiên thập địa, bất luận tồn tại cường đại cách mấy thì cũng sợ hãi hai chân mềm nhũn, vô số người bị giọng nói còn vang dội hơn cả tiếng sấm này dọa nằm rạp trên mặt đất, mãi lâu không thể đứng lên.
- Không...
Thấy mình rơi vào lòng bàn tay của Lý Thất Dạ, lúc này, năm người Lục Bào Thiên Khách tuyệt vọng hét lên. Ở bên trong lòng bàn tay này, bọn họ cảm thấy mình nhỏ bé không tưởng.
Trước kia bọn họ chưa từng nghĩ mình nhỏ bé, thậm chí có thể nói rằng bọn họ không hề có liên quan gì tới từ nhỏ bé.
Phải biết rằng, cho dù bọn họ không phải là Chân Thần bất hủ đỉnh phong ở Đế Thống Giới, thế nhưng cũng là Chân Thần bất hủ hết sức mạnh mẽ. Luận thực lực, luận địa vị, chỉ có người khác nhỏ bé trong mắt bọn họ, bọn họ định đoạt sự sống chết của rất nhiều người.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com