- Trưởng lão, giao tình thì giao tình, nhưng mà tông quy không thể phế. Một, tại thành Minh Châu, chỉ có pháp chỉ mới có thể có hiệu lực; hai, nếu như muốn điều động thành Minh Châu, trừ cần chưởng môn pháp chỉ ra, còn nhất định phải có Hắc Long quân đoàn nhất mạch, thánh tổ nhất mạch cùng với các lão tổ thôn Tiểu Hải ký tên lên pháp chỉ mới được, lúc này mới có thể có hiệu lực, bằng không sẽ không có bất cứ kẻ nào có thể điều động thành Minh Châu.
Nói đến đây, Khổng Tước Minh Vương nhìn qua Tôn trưởng lão, nói ra:
- Tôn trưởng lão với tư cách trưởng lão, không thể không biết điểm này chứ? Không có hai thứ này, ta sẽ không tiến vào Trấn Thiên Hải thành, cũng sẽ không điều động người nào của thành Minh Châu!
Tôn trưởng lão cười khan một tiếng, chà xát tay, nói ra:
- Minh Vương, hiện tại tình huống trong tông môn ngươi cũng không phải không biết, rất nhiều lão tổ đều bị khóa trong Hắc Long sảnh, kể cả các lão tổ thôn Tiểu Hải, vào thời điểm này, chư lão cũng không cách nào hạ pháp chỉ cho Minh Vương... Đương nhiên, Minh Vương yên tâm, chờ sau khi Hắc Long sảnh mở ra, chư lão chắc chắn sẽ có pháp chỉ bổ nhiệm Minh Vương, ta tin tưởng, khi bổ nhiệm Minh Vương có hiệu lực. Minh Vương vất vả nhiều, công lao càng lớn, tấn chức là chuyện đương nhiên.
Nghe những lời như thế này, Khổng Tước Minh Vương tươi cười không dứt, nàng cười cười có thể nói là khuynh quốc khuynh thành.
Cái gọi là tấn chức, tất cả chỉ là kế điệu hổ ly sơn mà thôi, bây giờ đối với đám người Diệp Cửu Châu nhất mạch mà nói, bọn họ không cách nào khống chế chính là Minh Châu Giang Chử, ngoại nhân căn bản không thể nhập chủ thành Minh Châu.
Mà thân phận địa vị của Khổng Tước Minh Vương là hợp pháp, vị trí thành chủ của nàng không thể đoạt đi được, không nói Diệp Cửu Châu có thể khống chế cả Trấn Thiên Hải thành, hắn cũng không cách nào động tới vị trí thành chủ của Khổng Tước Minh Vương.
Cho nên hiện tại đám người Diệp Cửu Châu dùng thủ đoạn tấn chức dời Khổng Tước Minh Vương ra khỏi thành Minh Châu, chỉ cần Khổng Tước Minh Vương rời khỏi thành Minh Châu, cho dù Diệp Cửu Châu không thể lập thành chủ mới, nhưng mà, không có thành chỉ địa vị hợp pháp như Khổng Tước Minh Vương, đám người Diệp Cửu Châu có thể thừa cơ khống chế thành Minh Châu.
Đương nhiên, đối với chuyện tấn chức này, nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí, muốn có địa vị cao trong Trấn Thiên Hải thành, tấn chức là đường ra không tệ.
Nhưng đối với Khổng Tước Minh Vương mà nói, chuyện này đã khác biệt, hiện tại là thời điểm Trấn Thiên Hải thành nguy nan, trước kia Tử Thúy Ngưng đã có phó thác cho nàng, thành Minh Châu sẽ là trạm sau cùng của Trấn Thiên Hải thành!
Khổng Tước Minh Vương nhìn qua Tôn trưởng lão, chậm rãi nói ra:
- Tôn trưởng lão, ta cũng không phải không thể đi gặp chưởng môn, ta muốn gặp chưởng môn, nếu như chưởng môn đến thành Minh Châu gặp ta, ta sẽ cân nhắc nhậm chức.
Đám người Diệp Cửu Châu muốn dời Khổng Tước Minh Vương, mà Khổng Tước Minh Vương lúc này cũng cho ra nan đề với đám người Diệp Cửu Châu. Mặc dù nói lúc này Khổng Tước Minh Vương không thể liên lạc với Tử Thúy Ngưng, nàng tin tưởng Tử Thúy Ngưng đã bị Diệp Cửu Châu giam lỏng.
Nếu như nói Tử Thúy Ngưng thật sự đi đến thành Minh Châu, đối với Khổng Tước Minh Vương mà nói là một cơ hội, không chỉ có cơ hội cứu Tử Thúy Ngưng, đồng thời cũng có thể liên thủ với Tử Thúy Ngưng phản công đám người Diệp Cửu Châu.
- Minh Vương, đừng khó xử ta.
Tôn trưởng lão cười gượng một cái, nói ra:
- Lúc này chưởng môn không thể phân thân ra được, các Sơn tổ bị vây khốn trong Hắc Long sảnh, chưởng môn nóng lòng như lửa đốt, hiện tại chưởng môn bế quan tham tường huyền diệu của Hắc Long sảnh, không cách nào thoát thân. Nếu Minh Vương không ngại cứ theo ta đi gặp chưởng môn...
Khổng Tước Minh Vương chen ngang lời Tôn trưởng lão, lắc đầu, nói ra:
- Trưởng lão, đáp án đã nói rồi, hoặc là bảo chưởng môn đến gặp ta, hoặc là cầm pháp chỉ hợp pháp đến đây, nếu không, ta sẽ không rời khỏi thành Minh Châu!
Tôn trưởng lão vội vàng nói:
- Minh Vương, làm thế là theo lề thói cũ, Minh Vương không ngại biến báo một hai, như vậy sẽ có lợi cho tương lai của Minh Vương đấy. Minh Vương đi vào tông môn, chính là tiền đồ vô lượng, sẽ đạt đến đỉnh phong...
- Trưởng lão, không cần nói nhiều, chúng ta nên làm việc theo quy củ, không quy tắc, không thành vuông tròn.
Khổng Tước Minh Vương cắt lời Tôn trưởng lão.
- Minh Vương, đừng làm khó ta.
Tôn trưởng lão nói:
- Ta không thể về tay không, phải có bàn giao với chưởng môn mới được, cũng phải có giao phó với các vị lão tổ.
- Chỉ là chút chuyện nhỏ cũng cần dùng tới thủ đoạn quanh co như vậy sao, Cố Tôn cũng tốt, Diệp Cửu Châu cũng được, đúng là càng sống càng thụt lùi. Cố Tôn ở kiếp này quá mức cẩn thận rồi.
Hiện tại Lý Thất Dạ cười rộ lên, lắc đầu nói ra:
- Cố Tôn năm đó khí phách mười phần, năm đó có chuyện gì mà hắn không dám làm? Nếu đổi lại hắn trước kia, muốn lấy thành Minh Châu, hắn sẽ trực tiếp tấn công nơi này. Hiện tại sử dụng chút thủ đoạn nhỏ hèn mọn như thế, thật sự không lên nổi mặt bàn.
Lý Thất Dạ vẫn yên tĩnh ngồi tại chỗ không nói gì, Tôn trưởng lão cũng không có đi chú ý tới hắn nhiều, hiện tại thì tốt rồi, vừa mở miệng đã chọc phá âm mưu của hắn, sắc mặt Tôn trưởng lão lập tức biến hóa.
- Tiểu tử, ngươi là người phương nào!
Tôn trưởng lão lập tức quát to.
Nhưng mà Lý Thất Dạ cũng không nhìn Tôn trưởng lão, hắn chỉ liếc sơ qua mà thôi, nét tươi cười càng đậm, nói:
- Một ngoại nhân mà thôi, một ngoại nhân ưa thích trỏ mõm vào chuyện người khác.
- Minh Vương, đây là chuyện gì?
Tôn trưởng lão lập tức biến sắc, nhìn Khổng Tước Minh Vương nói:
- Đây chính là đại sự cơ mật của tông môn chúng ta, để ngoại nhân có mặt ở nơi này, đây là tội lớn đấy, mà Minh Vương biết rõ hắn không phải là người trong tông môn, vẫn mang hắn đến nơi đây. Minh Vương, đây là biết pháp phạm pháp...
- Tốt, không nên chụp mũ.
Khổng Tước Minh Vương không nói chuyện, Lý Thất Dạ khoát tay, cắt ngang lời Tôn trưởng lão, vừa cười vừa nói:
- Giày vò lâu như vậy, các ngươi vẫn muốn đoạt thành Minh Châu, ai, Diệp Cửu Châu lão, Cố Tôn cũng nhát gan, với tính tình của chúng lúc trước, sẽ trực tiếp đến đoạt! Tốt, trở về đi, nói cho Cố Tôn, Diệp Cửu Châu biết, cút cho ta!
- Tiểu bối, chớ có nhục mạ lão tổ của ta!
Tôn trưởng lão biến sắc, quát lên:
- Người tới, bắt hắn lại cho ta.
Lúc này đám tráng hán đứng hai bên đại điện đi ra, vây quanh Lý Thất Dạ! Sát khí bọn chúng tăng vọt, có ý định bắt sống Lý Thất Dạ.
- Minh Vương, xảy ra chuyện này, ngươi phải cho tông môn một câu trả lời...
Tôn trưởng lão lúc này chất vấn Khổng Tước Minh Vương.
Đối với đám người Tôn trưởng lão mà nói, bọn chúng ước gì náo chuyện này càng lớn càng tốt, kể từ đó, bọn họ sẽ có thể phái binh trú đóng thành Minh Châu.
Phanh, phanh, phanh...
Một loạt tiếng nổ vang lên, trong nháy mắt đám cường giả vây quanh Lý Thất Dạ đều bay ra ngoài, máu tươi cuồng phun, tất cả bọn chúng bị ném bay ra bên ngoài, trong khoảng thời gian ngắn không đứng dậy được.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com