- Thôi được.
Lý Thất Dạ gật đầu nói:
- Đi vào ngồi một chút nào.
Lão chưởng quầy lập tức dẫn đường cho Lý Thất Dạ, đích thân tiếp đãi. Đứng đầu đại giáo, vua một nước cũng không có tư cách được lão chưởng quầy tiếp đãi, bây giờ lão lại chiêu đãi Lý Thất Dạ.
Trong nội đường, lão chưởng quầy pha trà thơm cho Lý Thất Dạ, vô cùng nhiệt tình.
Lý Thất Dạ hờ hững, ung dung uống trà thơm, tư thái như xem nơi đây là nhà của mình, thoải mái tùy ý.
Ba người Trầm Hiểu San vẫn còn ngẩn ngơ, thẫn thờ. Những chuyện này xảy ra quá nhanh, quá đột ngột, bọn họ chưa tiêu hóa được.
Lão chưởng quầy vô cùng nhiệt tình bắt chuyện với Lý Thất Dạ mà không mất cung kính:
- Không biết tôn xưng của tiên sinh là . . . ?
Lúc này đạo hạnh của Lý Thất Dạ thiển đến mức nh phàm nhân, nhưng khi hắn ra tay thì lão chưởng quầy biết ngay hắn không tầm thường, quan trọng là lão có chuyện cần nhờ.
Lý Thất Dạ uống hớp trà, mỉm cười nói:
- Lý Thất Dạ, có nói thì lão cũng không biết.
Đương nhiên lão chưởng quầy chưa nghe qua cái tên Lý Thất Dạ, nhưng lão là người đã thấy qua sóng gió, cười nói:
- Tiên sinh là chân long ở chân trời, bay trong mây mù, thần long thấy đầu không thấy đuôi. Những kẻ trần tục chúng ta không biết tiếng của tiên sinh là do chúng ta kiến thức nông cạn.
Thạch Tẩu, Hạ Trần nhìn nhau, bọn họ không cách nào hình dung tâm tình của mình. Cho dù bọn họ nhìn không ra lão chưởng quầy sâu cạn nhưng tồn tại như lão nếu có ngày nào giá lâm Thiết Thụ môn là chuyện Thiết Thụ môn cầu còn không được, có thể nói nguyên Thiết Thụ môn quỳ xuống đón chào đại nhân vật.
Bây giờ đại nhân vật đó khiêm tốn trước mặt Lý Thất Dạ, tự xưng là kẻ tục, cảnh tượng này khiến người rung động biết bao.
Lý Thất Dạ chỉ cười cười, thoải mái ngồi trên ghế, nhấp trà. Lão chưởng quầy cung kính chờ đợi.
Lý Thất Dạ uống trà một lúc mới lên tiếng:
- Ta hắn hơi lạ, tại sao cây cầm của Tề Lâm Đế gia lưu lạc ra ngoài?
Nghe Lý Thất Dạ nhắc, đám người Trầm Hiểu San tinh thần phấn chấn, không ngờ Dẫn Phượng cầm là lưu lạc từ Tề Lâm Đế gia.
Lão chưởng quầy vội đáp:
- Không giấu gì tiên sinh, tổ tiên chúng ta xuất thân từ mạch Đế gia, có công với gia tộc, cho nên được ban cầm.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Nhưng các ngươi không có phượng luật.
Lão chưởng quầy cười gợng, lúng túng nói:
- Là tử tôn vô dụng, không người có thể kế thừa phượng luật. Đế gia không có cầm, thật lâu không người kế thừa phượng luật.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Nhưng các ngươi không tin trên đời có người hiểu phượng luật, vì cầm này từ bên ngoài truyền vào Tề Lâm Đế gia, cho nên các ngươi bày cầm ra để làm mồi câu.
Lão chưởng quầy đáp:
- Không giấu gì tiên sinh, không có phượng luật thì cầm cũng không đất dụng võ, cho nên chúng ta thật lòng hy vọng cây cầm có người hữu duyên.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Bởi vì ta hiểu phượng luật.
Sao Lý Thất Dạ không hiểu được? Vì Dẫn Phượng cầm từng ở trong tay Lý Thất Dạ, về sau mới truyền vào Tề Lâm Đế gia.
Đám người Trầm Hiểu San kinh ngạc ngây người, bọn họ không ngờ Lý Thất Dạ hiểu phượng luật của Tề Lâm Đế gia, chuyện này cực kỳ khó tin.
- Tiên sinh tất nhiên là người có duyên.
Lão chưởng quầy nói nhanh:
- Đương nhiên nếu tiên sinh thật sự cần cầm này thì tiệm nhỏ chúng ta nguyện án cho tiên sinh.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
- Không, ta không cần cầm này, nếu đã là vật gia truyền của các ngươi thì ta không cướp đồ của người.
- Tiên sinh đồng ý truyền phượng luật xuống?
Lão chưởng quầy reo lên:
- Nếu đúng vậy thì tiên sinh là ân nhân của chúng ta, tiên sinh muốn cái gì cứ việc này.
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
- Ta muốn hộp gỗ kia.
Lão chưởng quầy kinh ngạc hỏi lại:
- Hộp gỗ kia?
Lão chưởng quầy biết Lý Thất Dạ nói hộp gỗ là cái bày chung với Dẫn Phượng cầm.
Lão chưởng quầy tỉnh táo lại:
- Hộp gỗ không phải vật của tiệm nhỏ mà do một vị bằng hữu gửi bán.
Lý Thất Dạ gật đầu nói:
- Ta biết, ta dùng phượng luật đổi một môn thuật phòng ngự Tiên Vương, ngươi cảm thấy các ngươi sẽ chịu thiệt sao?
Lão chưởng quầy ngạc nhiên:
- Cái này . . .
Lão chưởng quầy lại bảo:
- Đương nhiên không phải, nhưng thuật phòng ngự Tiên Vương thì chúng ta khó tự quyết định, cần xin ý Đế gia.
- Đó là chuyện của các ngươi, nói thẳng ra là các ngươi được lợi.
Lý Thất Dạ nhàn nhã nói:
- Dẫn Phượng cầm có được phượng luật uy lực thế nào thì không cần ta nói nhiều đi? Các ngươi không chỉ đợi được phượng luật còn có Dẫn Phượng cầm, nếu không Dẫn Phượng cầm trong tay các ngươi chỉ có thể dùng làm củi đốt.
Lão chưởng quầy không giấu diếm:
- Cũng đúng.
Dù sao gặp người biết hàng, giấu làm gì.
Lão chưởng quầy ngần ngừ, cuối cùng cắn răng nói:
- Vậy thì tiểu lão cả gan làm chủ đồng ý yêu cầu của tiên sinh.
Lý Thất Dạ cười, tùy ý nói:
- Ngươi sảng khoái, ta cũng sảng khoái, đưa bút mực lên.
Lý Thất Dạ dám viết phượng luật trước cũng không sợ lão chưởng quầy đổi ý. Lý Thất Dạ tự tin như vậy, lão chưởng quầy không dám hố hắn, vì lão không đoán ra một lão chưởng quầy dám nghênh ngang trước mặt lão, thậm chí coi rẻ lão. Trong tình huống này hoặc là kẻ điên hoặc tràn đầy tự tin.
Nhìn Lý Thất Dạ tuyệt đối không giống người điên, phàm nhân có tự tin phớt lờ bọn họ thì có nội tình đáng sợ biết bao. Cho nên lão chưởng quầy hoàn toàn đoán không ra Lý Thất Dạ, căn bản không dám có ý hố Lý Thất Dạ.
Lão chưởng quầy đưa giấy bút lên, Lý Thất Dạ vẽ rồng rắn viết phượng luật. Lý Thất Dạ viết xong, hai tay lão chưởng quầy cung kính nâng tờ giấy xem kỹ, xem xét kỹ càng.
Tuy gia tộc lão chưởng quầy đã thất truyền phượng luật, nhân vật cường đại như lão rất khó bị lừa.
Lão chưởng quầy xem xét kỹ xác định không sai, vô cùng trịnh trọng cất phượng luật, vái lạy Lý Thất Dạ:
- Đa tạ tiên sinh ban cho thủ trạch.
Tuy đây là giao dịch giữa hai người nhưng đổi lại người khác e rằng không chịu lấy phượng luật ra, bởi vì Dẫn Phượng cầm có phượng luật thì vô cùng siêu phàm, người bình thường khó mà tưởng tượng giá trị của nó.
Qua một lúc lâu lão chưởng quầy tự mình đi lấy hộp gỗ kia ra, hai tay nâng cung kính đưa cho Lý Thất Dạ:
- Bây giờ cái hộp này là của tiên sinh.
Lý Thất Dạ nhận lấy hộp gỗ, nhìn nhìn, cười nhận lấy.
Lão chưởng quầy do dự một chút, thận trọng hỏi:
- Tiên sinh, có một câu không biết có nên hỏi không?
Lý Thất Dạ cười nói:
- Hỏi đi.
Lão chưởng quầy tràn ngập tò mò hỏi:
- Trong hộp có cái gì?
Khi hộp gỗ được gửi bán trong tiệm bọn họ thì lão chưởng quầy tự mình giám định nhưng không nhìn ra bên trong có cái gì.
Nếu không phải người gửi bán cực kỳ thân với lão chưởng quầy thì đã không dám gửi bán.
Khi lão chưởng quầy hỏi chuyện, đám Trầm Hiểu San đứng một bên cũng rất tò mò. Trong cửa hàng có nhiều báu vật như thế cố tình Lý Thất Dạ nhìn trúng hộp gỗ trước mắt, bọn họ cũng muốn biết cái hộp gỗ này có gì thần kỳ.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com