Đại Hắc Ngưu cười hắc hắc, đôi mắt mở to như chuông đồng, hắn nhìn vào hồ nước.
Qua một lúc lâu, Đại Hắc Ngưu giật mình, nói ra:
- Tiểu tử này, vừa rồi bản soái ngưu chỉ lo suy diễn, thật không nhìn rõ, đúng là có tài năng.
- Bỏ đi, haizz…
Đại Hắc Ngưu suy nghĩ một lúc, nói:
- Cũng được, xem mặt mũi của Đại Thánh Nhân, ta không tranh với ngươi.
Đại Hắc Ngưu không đi hái Băng Kim Thần Viêm Bảo Chi, việc này làm cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn, cũng làm không ít người thở ra.
Dù sao có không ít người cho rằng Đại Hắc Ngưu sẽ ra tay, nói không chừng hắn sẽ hái thành công.
- Chúng ta thử xem.
Vào lúc này đã có lão tổ không thể chờ lâu hơn, bọn họ cùng nhau tiến vào hồ nước.
- Ah…
Trong thời gian ngắn đã có tiếng kêu thảm thiết vang lên, tiếng kêu thảm thiết tới từ giữa hồ, chỉ thấy có mấy đại nhân vật rơi từ không trung xuống đất, toàn thân bọn họ đầy máu tươi.
- Là Ngân Hồ Thánh vương…
Nhìn rõ mấy đại nhân vật rơi xuống, có người giật mình.
- Có bao nhiêu người đi vào?
Lúc này có người tò mò.
- Bát Chiến Thánh Vương, Tinh Không Chân Thần, Vô Nhàn Quan Chủ...
Có tu sĩ đến sớm cho nên bấm tay tính toán.
Nghe người khác đọc những cái tên cường giả, những cường giả lưu lại bên bờ hồ đều khiếp sợ, những người này đều là đại nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong Tiên Thống giới.
- Ah…
Thời điểm mọi người vừa dứt lời, trung ương hồ nước lại phát ra tiếng hét thảm thiết, lại có hai đại nhân vật rơi xuống, máu tươi nhuộm đỏ hồ nước.
- Là Bát Chiến Thánh Vương và Vô Nhàn Quan Chủ…
Nhìn rõ người chết thảm trong hồ, có người rống to một tiếng.
- Bát Chiến Thánh Vương, Vô Nhàn Quan Chủ đã gặp phải chuyện gì?
Có một vị trưởng lão sợ hãi, bởi vì hắn biết rõ thực lực của Bát Chiến Thánh Vương và Vô Nhàn Quan Chủ, không ngờ hai người này lại chết thảm trong hồ nước.
Lúc này Lý Thất Dạ nhìn vào hồ nước, hắn quan sát Băng Kim Thần Viêm Bảo Chi, hắn chỉ cười nhạt, cũng không có ý định tiến lên hái linh chi.
- Đúng là tiên vật.
Thánh Sương Chân Đế nhìn thấy Băng Kim Thần Viêm Bảo Chi, nàng tán thưởng một câu:
- Đáng tiếc, đã bị người khác nhanh chân đến trước.
- Hắc, cũng không nhất định, nếu như không phải Đại Thánh Nhân bảo ta không đi đoạt, bản soái ngưu sẽ vượt lên trước hái nó rồi.
Đại Hắc Ngưu không phục, hắn cười nói vài câu.
- Với người khác đây là cơ hội hiếm có, ngươi cũng chưa phải chưa từng hưởng thụ tiên vật, thành toàn người ta đi.
Lý Thất Dạ cười cười, hắn lắc đầu nói một câu.
Đại Hắc Ngưu đành phải nhún nhún vai, nói ra:
- Nếu Đại Thánh nhân nói thế, đây chính là phúc khí của tiểu tử kia, hi vọng hắn không chịu thua kém một chút
- Hắn muốn hái gốc Băng Kim Thần Viêm Bảo Chi kia, không thành vấn đề.
Thánh Sương Chân Đế cũng nhìn vào hồ nước.
Trong mắt của cường giả, hồ nước trước mắt chỉ là hồ nước mà thôi, nhưng đó là đối với thế hệ vô địch như Lý Thất Dạ và Đại Hắc Ngưu, với người khác thì không giống, thế giới trong hồ nước quá nguy hiểm, ở trong đó có dung nham nóng chảy giống như biển lớn, có ma vụ không tiêu tan, càng có thời không hỗn loạn...
- Sư phụ, tại sao khi bọn họ đi vào lại biến mất không thấy đâu cả?
Liễu Yến Bạch đạo hạnh kém nên không nhìn ra manh mối gì, trong khoảng thời gian này đã có vài nhóm cường giả tiến vào, sau khi bọn họ đi vào liền biến mất, đây là việc nàng không hiểu.
- Tầm mắt của ngươi nông cạn, đây chỉ là biểu tượng trước mắt mà thôi, không thể xuyên thấu bản chất không gian.
Đại Hắc Ngưu lắc đầu, nói ra:
- Ở giữa hồ có nhiều tầng không gian, một khi bước vào sẽ tiến vào một thiên địa khác. Nơi này là vùng đất tạo hóa, tạo hóa và hung hiểm cùng tồn tại với nhau, có bao nhiêu tạo hóa sẽ có bao nhiêu hung hiểm.
Nghe sư phụ nói thế, Liễu Yến Bạch cái hiểu cái không nhưng vẫn gật đầu.
Vào lúc bọn họ nói chuyện, trong hồ nước lại có tiếng hét thảm thiết vang lên, lại có vài đại nhân vật uy danh hiển hách chết đi.
Một âm thanh “Ông” vang lên, trong nháy mắt có bóng người xuất hiện ở giữa hồ, ngay sau đó là một bóng dáng khác.
Bóng dáng hai người đứng chung với nhau, bọn họ cưỡi trên một đóa bạch liên, bọn họ là một nam một nữ, thời điểm đứng chung với nhau không khác gì thần tiên quyến lữ.
- Tam Mục Thần Đồng và Linh Tâm Chân Đế.
Thời điểm nhìn thấy hai người này, không ít người kinh hô một tiếng.
Đúng vậy, hai người xuất hiện giữa hồ nước chính là Linh Tâm Chân Đế, Tam Mục Thần Đồng, hai người bọn họ song túc song phi không khác gì một đôi thần tiên quyến lữ, mọi người cũng kêu lên đầy cảm thán.
Một âm thanh “Ông” khác vang lên, Tam Mục Thần Đồng và Linh Tâm Chân Đế lại biến mất, bọn họ đã bước vào một tầng thiên địa khác.
- Vì sao Linh Tâm Chân Đế lại ở cùng một chỗ với Tam Mục Thần Đồng.
Sau khi Tam Mục Thần Đồng và Linh Tâm Chân Đế đều biến mất, có người thấp giọng nói ra.
Nghe hỏi vấn đề này, một ít người nhìn nhau, bởi vì người trong thiên hạ đều biết Linh Tâm Chân Đế có hôn ước với Kim Biến Chiến Thần, nhìn dáng vẻ hiện tại, dường như Linh Tâm Chân Đế đi lại gần gũi với Tam Mục Thần Đồng.
- Bọn họ đều là đệ tử Quang Minh Thánh Viện, cùng nhau thám hiểm cũng là chuyện bình thường.
Có một ít cường giả không cho là đúng.
Đương nhiên trong đó có nguyên nhân khác, đa số người không tiện nói gì, dù sao có câu họa từ miệng mà ra.
Một âm thanh “Ông” khác vang lên, chỉ trong nháy mắt có một con đường phong cách cổ xưa từ xa tiến tới gần, nó đáp xuống bên cạnh hồ nước, vào lúc đó có một nam tử từ cổ đạo bước ra ngoài, hắn đứng trước hồ nước.
Thời điểm nam tử này xuất hiện giống như có trăm ngàn hiền giả che chở.
- Thần Cổ Chiến cũng tới.
Nhìn thấy nam tử này, một ít người kinh hô thành tiếng.
Thần Cổ Chiến cũng tới, sau khi hắn tới đây, ánh mắt lạnh lẻo nhìn chung quanh, ánh mắt dừng lại trên người Lý Thất Dạ một lúc, sau đó hắn chú ý vào Băng Kim Thần Viêm Bảo Chi, ngạo nghễ nói:
- Ta nhất định phải đạt được gốc linh chi này.
Thần Cổ Chiến nói một câu, ngay sau đó những người đang có mặt nhìn nhau, Thần Cổ Chiến nói lời này không chỉ tự tin và ngạo mạn, dường như muốn nói với tất cả mọi người, cảnh cáo mọi người không nên đoạt tiên chi với hắn.
- Ơ, khẩu khí thật lớn.
Đại Hắc Ngưu lườm Thần Cổ Chiến, hắn cười hắc hắc và nói:
- Chờ ngươi hái tới tay lại thổi da trâu cũng không muộn nha?
- Ngươi…
Nghe Đại Hắc Ngưu châm chọc mình, sắc mặt Thần Cổ Chiến khó coi, dù sao đang ở trước mặt nhiều người, bị Đại Hắc Ngưu giễu cợt trần trụi như thế, cho dù người có tính tình tốt cũng không chịu nổi.
- Cổ Cương đạo huynh, ta và ngươi liên thủ với nhau, nhất định phải đoạt tiên chi này.
Ngay sau đó có một giọng nói vang lên.
Một tiếng “keng” của kiếm minh vang lên, một nữ tử xinh đẹp ngự kiếm bay tới, trong nháy mắt đã đứng bên cạnh Thần Cổ Chiến.
- Phi Kiếm thiên kiêu!
Nhìn thấy nữ tử bên cạnh Thần Cổ Chiến, có người giật mình.
Phi Kiếm thiên kiêu, trừ đại danh ra, không ai không biết nàng cường đại, quan trọng hơn là, nàng chính là tộc muội của Khê Hoàng, là tiểu di tử(1) của Kim Quang Thượng Sư, không ai không kiêng kị ba phần.
Phi Kiếm thiên kiêu đã đến, ánh mắt nàng lạnh lùng quan sát chung quanh, nhìn thấy đám người Lý Thất Dạ có mặt ở đây liền hừ lạnh một tiếng, nàng vốn có thù oán với Lý Thất Dạ, chỉ có điều nàng cố nhịn không phát tác mà thôi.
- Đi!
Vào lúc này, Thần Cổ Chiến và Phi Kiếm thiên kiêu cùng quát một tiếng, hai người bay lên và tiến vào giữa hồ.
Thời điểm hai người tiến vào hồ nước liền biến mất, nhưng sau đó bọn họ lại xuất hiện, một tiếng nổ “oanh” vang lên thật to, chỉ thấy Thần Cổ Chiến được vạn đạo che chở, chân đạp cổ cương vô thượng, Phi Kiếm thiên kiêu được ngàn vạn phi kiếm bao quanh, bọn họ liên thủ với nhau, một công một thủ, chỉ trong nháy mắt đã tiến vào một tầng thiên địa khác.
Oanh, oanh, oanh...
Chỉ trong thời gian ngắn, Thần Cổ Chiến liên thủ với Phi Kiếm thiên kiêu và giết vào hai tầng thiên địa, thần uy của bọn họ quét ngang tám phương, có xu thế quân lâm thiên hạ, hai người bọn họ liên thủ với nhau, dễ dàng phá tan tất cả hung hiểm trên đường đi.
- Thật cường đại.
Nhìn thấy Thần Cổ Chiến cùng Phi Kiếm thiên kiêu liên thủ với nhau, không ít người đứng bên hồ nước sợ hãi thán phục.
- Tam Mục Thần Đồng liên thủ với Linh Tâm Chân Đế, Thần Cổ Chiến liên thủ với Phi Kiếm thiên kiêu, ai trong bọn họ hái được Băng Kim Thần Viêm Bảo Chi?
Có người nhìn rõ mọi việc diễn ra trước mắt và lẩm bẩm.
- Khó mà nói, Tam Mục Thần Đồng cùng Linh Tâm Chân Đế sắp phá thiên địa tầng thứ chín.
Có một lão tổ lên tiếng.
- Ông…
Một âm thanh vang lên, vào lúc đó, thiên ngoại có kim thuyền bay tới, trong nháy mắt, chiếc kim thuyền đã xuất hiện phía trước hồ nước.
- Là kim thuyền của Kim Biến Thần Đình.
Nhìn thấy chiếc kim thuyền này, có cường giả kinh hãi.
Vào lúc đó, trong kim thuyền xuất hiện hai đội binh mã, hai đội binh mã này thập phần tinh nhuệ, toàn thân tỏa ra khí tức sát phạt sắc bén, giống như chiến đội thiết huyết mới trở về từ chiến trường.
- Là Thần Túng đoàn của Kim Biến Thần Đình.
Nhìn thấy hai chi binh mã xuất hiện, không ít người hít khí lạnh.
- Thần Túng đoàn của Kim Biến Thần Đình không thua gì Nhung quân đoàn của Thần Thú thiên, nghe nói nhân số của bọn họ nhiều hơn, hơn nữa mục tiêu đối chiến đều là địch nhân cấp bậc Chân Đế. Nhìn thấy đội ngũ có khí tức thiết huyết đáng sợ như thế, không ít người liên tục lui về phía sau.
Cùng lúc đó, có hai người bước ra khỏi kim thuyền, một thanh niên chừng ba mươi tuổi, một người khác là lão giả mặc áo bào lớn, lão giả này mặc áo người hầu nhưng lại đội mũ quan.
- Bán Kiếm Thiên Thần…
Nhìn thấy thanh niên chừng ba mươi tuổi xuất hiện, có cường giả kinh hô một tiếng, nói ra:
- Là sư huynh của Kim Biến Chiến Thần.
- Đó là lão bộc bên người Kim Biến Chiến Thần, là người nhìn Kim Biến Chiến Thần lớn lên, nghe nói hiện tại đảm nhận chức thừa tướng trong Kim Biến Thần Đình. Có người nhìn thấy lão bộc và giật mình.
- Kim Biến Thần Đình điều đại quân tới đây.
Nhìn thấy đội ngũ như vậy, có người thấp giọng lẩm bẩm.
- Chẳng phải Tử Long Nữ Đế cũng điều Nhung quân đoàn tới đây sao? Kim Biến Chiến Thần điều Thiên Túng đoàn tới cũng là chuyện đương nhiên.
Cũng có cường giả không cho là đúng.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com