- Về lão sư có lẽ Tiên Đế chưa từng ghi chép hoặc lời đồn, nhưng học sinh Thiên Thần học viện chúng ta từng có một ghi chép là có học sinh một giới nào đó hái lá trà mười đạo.
Câu này hấp dẫn các học sinh hào hứng hỏi:
- Là học sinh nào?
Tư Tông Thần Tử chậm rãi nói:
- Cửu U Cuồng Ngao.
- Cửu U Cuồng Ngao.
Lục Kiếm Thiểu Hoàng gật gù:
- Thượng Thần mười một đồ đằng, ngang ngửa với phụ thân ta.
- Ta có nghe về ghi chép liên quan Cửu U Cuồng Ngao. Nghe nói Cửu U Cuồng Ngao từng là học sinh cuồng ngạo nhất Thiên Thần học viện. Cũng là một trong học sinh thiên phú cao nhất.
Một học sinh cảm thán rằng:
- Nghe nói hồi Cửu U Cuồng Ngao còn đi học trong Thiên Thần học viện thì không phục lão sư, cho rằng trên đời hiếm ai làm được lão sư của hắn.
Học sinh xuất thân từ đại giáo lên tiếng:
- Đúng rồi. Cửu U Cuồng Ngao là Thượng Thần nổi tiếng trong bách tộc chúng ta, cuồng ngạo không gì sánh được. Sau này nghe người ta nói Cửu U Cuồng Ngao đi khiêu chiến Quy Phàm Cổ Thần, muốn lay động địa vị của Quy Phàm Cổ Thần, nhưng từ đó bặt tin, nghe đâu Cửu U Cuồng Ngao đã chết thảm trong tay Quy Phàm Cổ Thần.
Nhắc tới Quy Phàm Cổ Thần làm mọi người trầm lặng. Dù sao Quy Phàm Cổ Thần quá cường đại, đương thời không có mấy Cổ Thần, Quy Phàm Cổ Thần không chỉ là Cổ Thần còn có huyết thống Nhân Vương, quá nghịch thiên.
Nhắc tới Quy Phàm Cổ Thần làm mọi người lặng im, cuối cùng Lục Kiếm Thiểu Hoàng cười nói:
- Đã đến rồi vậy chúng ta hái chút Đại Đạo trà về đi, không thì xem như đến một chuyến tay không.
Lục Kiếm Thiểu Hoàng cười nói với Tư Tông Thần Tử:
- Thần Tử, tiểu đệ không biết tự lượng sức mình, xin bêu xấu trước.
Lục Kiếm Thiểu Hoàng không khách sáo, dù sao có rất nhiều Đại Đạo trà, hái được hay không tùy vào bản lĩnh của mọi người.
Tư Tông Thần Tử cười nói:
- Ta sẽ cổ vũ cho Thiểu Hoàng.
Lục Kiếm Thiểu Hoàng bước ra một bước, nháy mắt lướt đi bước lên sườn núi.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, một đại đạo vắt ngang, mênh mông vô biên, đại đạo tản ra không ai trốn được, Lục Kiếm Thiểu Hoàng bị cuố nvào đại đạo bao la
Phù văn đại đạo như biển nhấn chìm vạn vực, vùi chôn Lục Kiếm Thiểu Hoàng.
Lục Kiếm Thiểu Hoàng thét dài:
- Mở!
Lục Kiếm Thiểu Hoàng lập tức ra tay tỏa định một phù văn, hái nó.
Bộp!
Lục Kiếm Thiểu Hoàng bay ngợc về.
Sau khi Lục Kiếm Thiểu Hoàng bay ngược về đám học sinh xúm lại hỏi:
- Hái được bao nhiêu?
- Hái được vài miếng lá.
Lục Kiếm Thiểu Hoàng xòe tay ra, năm lá non màu hoàng kim nằm trong lòng bàn tay gã. Mỗi miếng lá có bốn pháp tắc đại đạo mỏng như tơ quấn quanh.
Tư Tông Thần Tử nhìn năm lá non hoàng kim trong tay Lục Kiếm Thiểu Hoàng, cười khen:
- Thiểu Hoàng ghê gớm, ra tay đã hái được năm lá trà bốn đạo.
Lục Kiếm Thiểu Hoàng lắc đầu cười nói:
- Chỉ là thu hoạch nhỏ, Thần Tử sẽ dễ dàng vượt qua ta.
Lục Kiếm Thiểu Hoàng nói xong cất năm miếng lá non, dù là gã cũng rất trân trọng Đại Đạo trà này.
Học sinh thiên tài Đế Phủ khen, công nhận thiên phú của Lục Kiếm Thiểu Hoàng:
- Thiểu Hoàng đã giỏi lắm rồi. Mạnh hơn thiên tài Đế Phủ chúng ta. Thật ra thiên phú như Lục Kiếm Thiểu Hoàng có tư cách vào Đế Phủ, chẳng qua gã tình nguyện ở lại Bách Đường.
Tư Tông Thần Tử cười khẽ:
- Ta cũng bêu xấu.
Tư Tông Thần Tử bước ra một bước vào sườn núi.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, đại đạo vắt ngang, Tư Tông Thần Tử cũng bị cuốn vào đại đạo.
Lát sau.
Bốp!
Tư Tông Thần Tử bay ngược về.
Thấy Tư Tông Thần Tử bay ngợc ra, học sinh vây quanh gã.
- Hái được mấy lá?
Thiên phú như Tư Tông Thần Tử chắc chắn hái được Đại Đạo trà, nhưng chưa biết là bao nhiêu.
Tư Tông Thần Tử xòe tay ra:
- Xấu hổ thật, ít hơn Thiểu Hoàng hai mảnh.
Ba miếng lá non hoàng kim nằm trong lòng bàn tay Tư Tông Thần Tử, mỗi miếng lá non có năm pháp tắc quanh quẩn.
Lục Kiếm Thiểu Hoàng cười nói:
- Thần Tử khiêm tốn quá, của Thần Tử là lá trà năm đạo còn ta chỉ có bốn đạo, chênh lệch không thể đo bằng con số. Thần Tử thắng ta một bậc.
Lục Kiếm Thiểu Hoàng thẳng thắn thừa nhận.
Dù sao Tam Tử Thiên Thần thư viện luôn chơi thân, bọn họ sớm biết thực lực của nhau. Trong ba người nếu bàn về thực lực thì Túng Thiên thiếu chủ mạnh nhất, Tư Tông Thần Tử thứ hai, Lục Kiếm Thiểu Hoàng chót nhất.
Tư Tông Thần Tử cất đi lá non, cười nói:
- Ta chỉ may mắn, không mạnh hơn Thiểu Hoàng bao nhiêu.
Tư Tông Thần Tử mới dứt lời thì một thanh âm sang sảng vang lên:
- Hai vị huynh đệ thật có nhã hứng, ở đây so tài với nhau.
Chỉ thấy một người đạp không đến, người đó đi có mây theo cùn, muôn vàn khí tượng. Áo rộng có thể che thiên địa, tế van pháp, cử chỉ có thể nuốt trời ăn trăng, giương mắt thì thần uy khiếp người. Một Thượng Thần pháp tắc lơ lửng quanh thân người đó, uy Thượng Thần tràn ngập toaàn thân, khiến người nhìn kính sợ.
Thấy người đó đạp không đến, Lục Kiếm Thiểu Hoàng, Tư Tông Thần Tử mừng rỡ bước lên phía trước đón chào.
- Túng Thiên huynh đến!
Các học sinh tiến lên cao, cung kính nói:
- Cung nghênh Hạ thiếu chủ xuất quan.
Các học sinh có mặt tỏ thái độ cung kính hơn lúc gặp Lục Kiếm Thiểu Hoàng, Tư Tông Thần Tử. Dù là học sinh thiên tài Đế Phủ cũng hết sức cung kính.
Với Lục Kiếm Thiểu Hoàng, Tư Tông Thần Tử có lẽ học sinh thiên tài Đế Phủ còn ba phần muốn tranh hùng, nhưng với người trước mắt thì bọn họ cực kỳ khâm phục, biết mình thua xa đối phương.
Người đó cười nói với Tư Tông Thần Tử, Lục Kiếm Thiểu Hoàng:
- Hai vị huynh đệ, lâu không gặp.
Tư Tông Thần Tử cười nói:
- Không ngờ Túng Thiên huynh xuất hiện nhanh vậy, đáng vui đáng mừng.
Lục Kiếm Thiểu Hoàng vui vẻ nói:
- Mấy ngày nay không được nghe Túng Thiên huynh giảng bài khiến người ăn cơm không ngon, rất là hoài niệm.
Thiếu niên trước mắt là Túng Thiên thiếu chủ đứng đầu Tam Tử Thiên Thần học viện, cũng là truyền nhân của Túng Thiên giáo, người thừa kế truyền thừa năm Tiên Vương. Thiên phú của Túng Thiên thiếu chủ Vương Huyền Cực cực kỳ kinh người, tuổi còn trẻ đã thanh âm Thượng Thần có một đồ đằng.
Bởi vậy Túng Thiên thiếu chủ được Cổ Khải Hàng xem trọng, đôi khi gã sẽ giảng bài cho học sinh Bách Đường thay Cổ Khải Hàng. Túng Thiên thiếu chủ không phụ ủy thác của Cổ Khải Hàng, gã giảng cực kỳ huyền diệu, học sinh Bách Đường khen ngợi hết lời.
Cổ Khải Hàng là ai? Gã không chỉ là lão sư của Thiên Thần học viện còn cùng giới với Nhân Thánh, hai người là học sinh thiên phú cao nhất lúc ở Thiên Thần học viện.
Năm xưa Cổ Khải Hàng được người xưng là Thiếu Niên Vương, điều đáng tiếc duy nhất là gã đi con đường phong thần, tuổi trẻ đã có sáu đồ đằng, được người gọi là có cơ hội trở thành Cổ Thần cao nhất trong thời đại này.
Túng Thiên thiếu chủ là học sinh trong Thiên Thần học viện mà đã là Thượng Thần một đồ đằng, thành tựu này khiến học sinh khác không thể sánh bằng, hèn gì học sinh Thiên Thần học viện dù là Bách Đường hoặc Thánh Viện, thậm chí Đế Phủ đều tâm phục khẩu phục.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com